Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 566: Ta không ra mặt



Trước mắt là cấp bậc tinh hạch mà căn cứ này phân chia, cũng không biết có chuẩn xác hay không, dù

sao chế độ hay cấp bậc tinh hạch này đã có từ rất lâu, thế giới bên ngoài đổi mới cũng nhanh, nhưng

từ khi căn cứ này đổi thủ lĩnh thành Ngô Tư Miểu, kiến thức cũng đã bị đình chỉ.

Mà trong cái túi Bàn Tử đưa này có rất ít tinh hạch cấp ba hay cấp bốn, hầu hết là cấp một và cấp

hai, đều là loại nhỏ bằng hạt lựu, tinh hạch cấp ba tuy rằng cũng nhỏ bằng hạt lựu nhưng tỷ lệ càng

sáng hơn.

Đồng dạng, tinh hạch của tang thi hay động vật biến dị cấp ba cấp bốn cũng càng khó đối phó.

Căn cứ này lấy năng lực cường độ của tang thi và động vật biến dị để quyết định cấp bậc của chúng,

đồng dạng với cấp bậc tinh hạch thu được.

Trước mắt, bọn họ đem tang thi thức tỉnh 5 giác quan chia thành ba cấp tang thi,

tang thi thức tỉnh giác quan cộng thêm năng lực ngũ hành thành tang thi cấp bốn.

Tinh hạch của tang thi cấp bốn, giống như viên đạn châu, sau lại theo màu sắc mà phân chia.

Sau đó An Nhiên nghĩ, viên tinh hạch hệ mộc to bằng cái bình giữ nhiệt mà nàng trồng trêи tầng cao

kia, chính là viên tinh hạch của Nhục hoa lấy ở Tinh Khu thuộc Tương thành kia, không biết cấp mấy?



Chỉ sợ người trong căn cứ này, nhìn cũng chưa từng được nhìn qua đi.

"Nữ thần a, nữ thân của ta a,. ngươi cũng đừng quản mấy cái cấp bậc tinh hạch làm gì, cầu ngươi,

nhanh nhanh phát thần uy a, củi gỗ không đủ dùng a."

Bàn Tử ngồi xổm bên cạnh bàn trà, nhìn An Nhiên với vẻ mặt đáng thương hề hề. Người bên ngoài tới

từng tốp từng tốp, mỗi tốp ít nhất cũng khoảng 10-20 người, họ đều mang tinh hạch tới nha, Bàn Tử

hắn luyến tiếc những tinh hạch đó a.

"Lúc này rồi mà người còn suy xét cái này sao? An Nhiên liếc Bàn Tử một cái.

"Ngươi không lo lắng, sự tình ngươi nháo lên càng lớn, căn cứ Diệu Dương này sẽ đem toàn bộ dị năng

giả hệ mộc của ngươi ăn tươi nuốt sống hay sao?"

"Sợ gì, không phải còn có ngài hay sao?"

Bàn Tử này muốn tiền không muốn mạng, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu An Nhiên:

"Thời gian không đợi người a, nữ thần, cầu ngài giúp đỡ!" "Ta không ra mặt, chính ngươi đi xem đi."

Có tinh hạch kiến, ai không muốn a, An Nhiên ôm Oa Oa, chỉ chỉ phía ngoài cửa, trong

phòng gieo trồng những cây cối vừa bị chặt sạch giờ bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, cách không giục

sinh cây cối, An Nhiên vẫn có bổn sự này a.



Nàng để Bàn Tử đi chặt củi gỗ, bản thân nàng lại không chịu xuất đầu lộ diện.

Không phải nàng sợ, nhưng vào thời điểm như thế này ít ngoi đầu lên thì tốt hơn, đều nói súng bắn

chim đầu đàn, An Nhiên cảm thấy bên Bàn Tử sớm hay muộn sẽ gặp phiền toái.

Quả nhiên, đến buổi sáng hôm sau, người đến mua củi gỗ càng nhiều, Bàn Tử lại đốt ra không ít than

hoa, chỉ cần trả tinh hạch gấp đôi so với đầu gỗ

là có thể mua được than hoa, bảng giá đã được niêm yết, đây rõ ràng là bắt đầu mua bán công khai.

An Nhiên thu tinh hạch bậc một và bậc hai có chút đau tay, hiện tại nàng không ra khỏi biệt thự

nữa, chỉ ở nhà mang đứa nhỏ, sự tình bên ngoài tất cả đều giao cho Bàn Tử và Lạc Phi Phàm lăn lộn

đi, Chiến Luyện thì mang theo Vân Đào và Lương Tử Ngộ, lại dựng một cái chong chóng lớn ở viện,

biệt thự nhà An Nhiên thông điện, giờ có điện chiếu sáng đã không phải vấn đề gì.

Mỗi ngày Lạc Phi Phàm sẽ mang tin tức từ bên ngoài về, giống như hiện tại người ở tầng đáy xã hội,

đều nói Bàn Tử ở Hà Tây kia năng lực rất lớn, rất nhiều người đem tinh hạch từ Hà Đông đến Hà Tây

mua củi lửa đầu gỗ.

Nhưng nhu cầu than hoa càng lúc càng lớn hơn so với củi lửa đầu gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.