Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
"Nói với ta cái này làm gì a"
An Nhiên nghiêng mắt nhìn thoáng qua Bàn Tử, không biết ý tứ trong lời nói của Bàn Tử này là gì,
việc giới thiệu hay không giới thiệu cho Lạc Phi Phàm rất quan trọng hay sao?
Bàn Tử lại làm ra bộ dạng "Ngươi không hiểu được đâu", rồi thấp giọng bà tám nói:
"Ta cố ý tìm người đi hỏi thăm chút, ngươi đoán ta tra ra cái gì không?"
"Cô nương nhà Lưu Chi kia, cụt tay hay què chân? Cứng rắn muốn gả cho Lạc Phi Phàm?"
"Không phải, lại đoán đi."
"Vậy vị cô nương kia bị người ta làm cho lớn bụng, cho nên muốn Lạc Phi Phàm đổ vỏ?"
"Cũng không phải, ta nói với ngươi này, chắc ngươi không biết vị cô nương nhà bọn họ kia, nghe nói
là có dị năng, có thể trị liệu cho người khác, cho nên Lưu Chi sợ nàng bị người trong căn cứ hay
đoàn đội nào đó đoạt đi, cho nên vội vã tìm một người đàn ông cho vị cô nương này, người mà có thể
bảo hộ được cho nàng a."
"Nga ~~~" Vẻ mặt An Nhiên hiểu rõ, xét đến cùng đều không phải đèn cạn dầu, nhà Lưu Chi nói là giới
thiệu bạn gái cho Lạc Phi Phàm, thực tế cũng muốn cho Lạc Phi Phàm thành bảo tiêu cho gia sản nhà
bọn hắn thôi.
Vì thế An Nhiên nhìn Bàn tử, vẻ mặt hoài nghi hỏi:
"Đừng nói với ta rằng chuyện này ngươi đã đồng ý hỗ trợ giới thiệu a~!" "Ta đã sớm đồng ý."
Trêи mặt Bàn Tử còn sự đắc ý dào dạt.
"Hôm nay vị cô nương kia sẽ tới, ta chế tạo cơ hội để nàng gặp mặt Lạc Phi Phàm."
An Nhiên nghiêm mặt không cao hứng hỏi Bàn Tử:
"Ngươi đây là cố ý sao, Lạc Phi Phàm là chiến hữu của Chiến Luyện, ngươi đây là đào hố hắn biết
không!"
"Nữ thần, ngươi trước tiên đừng nóng giận a, ngươi nghe ta phân tích phân tích chút a."
Bàn Tử vội vàng trấn an AN Nhiên.
"Chính ngươi nghĩ đi, chồng ngươi cùng Lạc Phi Phàm kia mỗi ngày đều như hình với bóng, bọn hắn mà
làm chuyện gì, ngươi khóc cũng không có nơi khóc đi, hơn nữa đám người kia muốn lợi dụng chúng ta,
chúng ta cũng có thể lợi dụng lại bọn họ nha, dị năng trị liệu, quý giá như thế nào, đúng không?"
"Vậy sao ngươi không tự làm bạn trai của vị cô nương kia đi?" "Ta. "
Bàn Tử tự đánh giá hình thể của chính mình, tay thô cổ ngắn.
"Ngoại hình này của ta, chỉ cần vị cô nương kia để mắt đến, ta không sao cả a."
"Nếu ngoại hình ngươi có tốt vị cô nương kia cũng chưa chắc nhìn trúng ngươi, cái tính tình sắc
phôi bụng đói ăn quàng của ngươi kia. "
An Nhiên nhìn Bàn Tử, càng ngày càng tra, chỉ cần đàn bà đến cửa, ai cũng không cự tuyệt, loại như
Từ Lệ Nhi kia, Bàn Tử cũng từng chạm vào, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn đến làm người khác giận sôi
lên, cứ như vậy lúc nào đó Bàn Tử này bị nhiễm bệnh, An Nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Vì thế An Nhiên lại ghét bỏ nhìn từ trêи xuống dưới Bàn Tử, mang theo chút thực lòng quan tâm hỏi:
"Ngươi không thể cố định một chút sao, tìm một người phụ nữ nào đó hảo hảo mà sinh hoạt?"
Bàn Tử lại không chút xấu hổ cười thản nhiên với An Nhiên, trong phút chốc như vị triết gia cảm
thán nói:
"Nhân sinh a, vốn dĩ sống rất khốn khổ rồi, còn không thể tùy tâm sở ɖu͙ƈ, thật nhiều bi ai a, thật
ra ta chưa bao giờ bức các nàng ấy, bản thân các nàng một hai phải bò lên giường của ta, ta còn có
thể như thế nào? Cự tuyệt ư, rất đả thương tâm tình người khác, đúng không."
"Ngươi có lý!"
An Nhiên trợn trắng nhìn Bàn Tử một cái, không muốn nói chuyện với hắn nữa, nàng ôm Oa Oa xoay
người đi tìm Chiến Luyện.
Nàng phải nói một câu với Chiến Luyện về chuyện của vị cô nương kia, miễn cho cuối cùng Lạc Phi
Phàm trở thành bảo tiêu của người ta còn mơ hồ không biết gì.
Nàng đi hai bước rồi quay đầu lại tò mò hỏi Bàn Tử:
"Ngươi nói tạo cơ hội cho hai người đó gặp mặt, là cơ hội gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.