Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
"Nhóm thủ lĩnh ở đại phú hào thật sự muốn giết chúng ta sao?"
Hỏi chuyện là một tiểu đội trưởng ở phía sau Chu Chính, bất quá hiện tại binh lính trong tay hắn đã
sớm chạy trốn không còn mấy, dư lại khoảng 2-3 người, lúc này cũng dìu già dắt trẻ tất cả đều bị
Lạc Phi Phàm đưa tới Hà Tây.
Hắn giống Chu Chính trêи mặt có sự bi thương dày đặc, trước khi mạt thế tới bọn họ vì quốc gia, sau
khi mạt thế tới bọn họ vì căn cứ Diệu Dương,
không chỉ cống hiến lên mồ hôi còn có công sức cùng máu và nước mắt, hiện tại đại phú hào kia, nói
trở mặt liền trở mặt, chỉ vì bọn họ che dấu chút sự tình về Hà Tây thôi hay sao?
Mọi người chẳng qua đều vì để sống, bọn họ thu củi lửa của Lạc Phi Phàm để sống sót, Bàn Tử ở Hà
Tây này lăn lộn nhiều như vậy, mua bán củi lửa cũng chỉ vì sống sót, tại sao người ở đại
phú hào đều cho rằng đây là chuyện lớn gây họa khó lường?
Còn đến trình độ người chết ta sống chứ?
Bọn họ đều không thể lý giải, nhìn Lạc Phi Phàm, trong mắt mỗi người đều có nước mắt.
Sắc mặt Lạc Phi Phàm trầm trọng gật gật đầu, mang theo ý xin lỗi.
"Là chúng ta liên lụy đến các ngươi, vốn dĩ những nguy hiểm này không có quan hệ gì tới các ngươi,
chúng ta đích xác nghe được Trần Triều Phát hạ sát lệnh đối với các ngươi, cho nên mới khẩn cấp tới
đón các ngươi trốn đi, xin lỗi, chỉ có thể làm các ngươi ủy khuất."
Nguyên lai là Trần Triều Phát muốn giết bọn hắn!
Trêи mặt mấy người Chu Chính hiện lên thần sắc hiểu rõ, biểu tình mỗi người đều bi
thương đồng thời lại lý giải, nếu là do Trần Triều Phát nói thì đúng là thật sự rõ ràng, theo đồn
đại thì Trần Triều Phát là một người rất biến thái a.
"Lạc đội trưởng, ngài đừng nói như vậy, chúng ta ai cũng không nợ ai a." Chu Chính bất đắc dĩ mà
lắc đầu, lại tiếp tục nói với Lạc Phi Phàm: "Chuyện này, trái lại, ngài còn cứu chúng ta, mấy người
chúng ta đều đã bị căn cứ vứt bỏ, đối với đại phú hào mà nói, chúng ta chỉ là người dư thừa, nếu,
ta nói là nếu, Lạc đội trưởng không chê, thì để cho chúng ta góp chút tâm lực ở Hà Tây đi."
"Các ngươi muốn thay người ở Hà Tây phòng thủ sao?" Lạc Phi Phàm sửng sốt, trêи mặt có chút ý cười:
"Kỳ thật không cần. "
Sau đó nghĩ lại, sợ Chu Chính cho rằng bọn họ không được An Nhiên và Chiến Luyện tín nhiệm, hắn
quay đầu lại nhìn Chiến Luyện, hỏi:
"Ngươi hỏi vợ của ngươi xem nàng có thể để cho bọn người Chu Chính làm chút gì không?"
Chiến Luyện nghe vậy, bất đắc dĩ, thật tình Hà Tây không cần phòng thủ a, ngay cả thủ vệ cảnh giới
cũng không cần, vì thế ngẩng đầu lên, nhìn mấy người Chu Chính, hơi hơi mỉm cười nói:
"Về phương diện phòng thủ, chúng ta còn chưa chuẩn bị tốt, đều do vợ của ta phụ trách, chuyện này
phải hỏi nàng, bất quá nơi này của chúng ta thiếu rất nhiều quân nhân, bảo hộ cho những người già
phụ nữ và trẻ em, không biết việc này các ngươi có nguyện ý hay không?"
"Đem công tác phòng thủ giao cho một người phụ nữ hay sao?"
Mấy người đàn ông có chút không thể tưởng tượng nhìn Chiến Luyện, không phải nói Chiến
Luyện và Lạc Phi Phàm đều thuộc binh chủng thần bí nào đó hay sao? Điều này tại sao cảm thấy có
chút nhược trí a?
Cảm giác như Hà Tây này đối với việc coi trọng cảnh giới phòng thủ còn không bằng đại phú hào???
Bất quá bởi vì thật sự đã cùng đường, nên mấy người Chu Chính không dám biểu hiện quá
rõ ràng, thấy Chiến Luyện nhún vai không trả lời, bọn họ cũng không tiếp tục hỏi.
Đại khái bởi vì thời tiết giá lạnh, ai cũng không xem việc tuần tra phòng thủ trở thành việc quan
trọng đi.
Chiến Luyện an bài mấy người này đi bảo hộ những người già, phụ nữ và trẻ em, mấy người liền gật
đầu đồng ý, sau đó hàn huyên rất nhiều rồi Chu Chính mang theo mấy người kia ra ngoài, trước tiên
bọn họ muốn tìm biệt thự để ở rồi tìm Bàn Tử báo tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.