Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Trương Bác Huân vẫn đứng tại chỗ, nghiêng nghiêng người, ngăn Đường Ti Lạc lại, nhíu mày nhìn Lưu
Chi:
"Lúc ta đi không phải nàng vẫn còn bình thường sao?"
Nhiều ngày qua không phải Trương Bác Huân muốn ở cùng Lưu Toa Toa, hắn chỉ là không biết nên đối
mặt với Đường Ti Lạc thế nào, cho nên khi ông ngoại của Lưu Toa Toa vừa mất, cả nhà lại vừa mới rời
sang đây, có rất nhiều việc vặt cần người hỗ trợ.
Trương Bác Huân không muốn thấy Đường Ti Lạc, vì vậy hắn giúp người nhà họ Lưu xử lý những việc nhỏ
lung tung rối loạn này, hôm nay hắn vừa rời đi, Lưu Chi đã chạy đến nói Lưu Toa Toa mất tích?
Có chuyện gì xảy ra?
"Đều do ta không chú ý, đều do ta, mấy ngày nay cảm xúc của Toa Toa luôn không tốt, ông ngoại nàng
thương nàng nhất."
Trong mắt Lưu Chi có chút lệ ý, diễn xuất như vậy làm trong lòng Đường Ti Lạc ở sau lưng Trương Bác
Huân nổi lên một trận lửa không rõ lý do, nàng ta bước lên hai bước, âm dương quái khí nói Lưu Chi:
"Người nhà ngươi không thấy, thì đi tìm đi, tìm Trương Bác Huân làm cái gì? Chẳng lẽ trêи đời này,
ai cũng có thể đem hắn trở thành cu li để dùng hay sao?
Vốn dĩ Đường Ti Lạc này là một người nói chuyện không lựa lời, lúc này trong lòng lại tức giận,
bệnh cũ tái phát, thiếu chút nữa chỉ vào mũi Lưu Chi mắng các nàng định thông qua chút chuyện đi
đoạt Trương Bác Huân của nàng.
"Vị này là..."
Lúc này Lưu Chi mới nhìn thoáng qua Đường Ti Lạc, trêи mặt mang chút xấu hổ, lại nhìn về phía
Trương Bác Huân, nàng thấy hắn không muốn trả lời, cuối cùng cũng nhớ ra nhiều ngày nay người nhà
họ Lưu đã quen việc Trương Bác Huân thay bọn họ bận trước bận sau, Toa Toa cũng càng ngày càng ỷ
lại hắn.
Nếu không phải xuất hiện Đường Ti Lạc này, Lưu Chi còn tưởng rằng Lưu Toa Toa cùng Trương Bác Huân
đang yêu nhau đâu.
Trêи mặt nàng thập phần nam kha, cố gắng nở nụ cười với Trương Bác Huân rồi nói:
"Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, ta tưởng rằng..... để ta làm mấy người trong nhà tự tìm xem sao."
"Ta cũng đi."
Trương Bác Huân nhẹ nhàng cau mày, đi theo Lưu Chi vào đường hầm băng, hắn cũng không
biết vì cái gì mình phải xen vào việc của người khác, có khả năng vì nhớ ân cứu mạng của Lưu Toa
Toa, có khả năng nhớ đến đôi mắt đẫm nước mắt kia của Lưu Toa Toa, chung quy hắn không bỏ xuống
được đi.
Phía sau hắn, Đường Ti Lạc vội vàng đuổi theo, duỗi tay, ôm lấy cánh tay của Trương Bác Huân, khóc
lóc cầu xin:
"Ngươi đừng đi, Lưu Toa Toa kia đến tột cùng là gì của ngươi? Vì sao nàng không thấy ngươi lại phải
đi tìm?"
Không phải từ trước đến nay hắn chỉ đi tìm một mình nàng sao?
Thân thể Trương Bác Huân vẫn căng chặt như cũ, hắn dừng chân lại, chậm rãi quay đầu trêи khuôn mặt
anh tuấn treo một mạt xa cách nhàn nhạt, hắn giơ tay, nhẹ nhàng kéo cánh tay của Đường Ti Lạc ra,
trầm giọng nói: "Đường tiểu thư, ngươi cần phải về."
Sau đó xoay người đi theo Lưu Chi, cũng không quay đầu lại nữa mà đi rồi. Sau lưng hắn, Đường Ti
Lạc hô to tên của hắn, lại đuổi theo vài bước, trong mắt chứa đựng toàn là sự không dám tin tưởng,
đây có phải là Trương Bác Huân của nàng không, người này còn là người lúc trước vẫn luôn thề muốn
theo đuổi nàng tới chân trời góc bể hay sao?
Người mà luyến tiếc khi nàng rơi lệ, luyến tiếc đến hèn hạ khi nàng hạ thấp mình, Trương Bác Huân,
đến tột cùng bị làm sao vậy?
Đường Ti Lạc thật sự không có cách nào tiếp thu sự thay đổi này, người mềm nhũn, đầu ngẩng lên, mắt
tối sầm, cứ như vậy té xỉu trêи mặt băng.
An Nhiên trốn ở sau cửa sát đất, ngồi xổm xem náo nhiệt, dùng khuỷu tay chọc chọc Triệu Như cũng
ngồi xổm bên người:
"Ai, hôn mê rồi hôn mê rồi, nhanh nhanh gọi Trương Bác Huân trở về, nhanh nhanh
nhanh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.