Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Nhìn biểu tình này của Trương Bác Huân, An Nhiên cảm thấy, người đàn ông này đại khái, hẳn là cả
đời cũng không đi đến cuối cùng với Đường Ti Lạc đi, hắn ở bên Đường Ti Lạc, quá mệt mỏi rồi, đã
vượt qua cực hạn năng lực thừa nhận của hắn, hiện tại đại khái điều Trương Bác Huân cần là bình
tĩnh.
"Ai?"
Có lẽ động tĩnh của An Nhiên quá lớn, làm Trương Bác Huân đang bình tĩnh nhìn đèn không minh
nhẹ nhàng nhăn mày lại, nghiêng đầu nhìn về phía An Nhiên.
Nàng ôm Oa Oa, lôi kéo Tiểu Bạc Hà, mặt đầy ngượng ngùng đi ra từ phía sau đụm tuyết, chào hỏi
Trương Bác Huân cùng với Lưu Toa Toa đang hồng hốc mắt.
"Hi, ngượng ngùng, quấy rầy các ngươi rồi, chúng ta chỉ ra nhìn phong cảnh, lập tức
liền đi."
Khuôn mặt tuấn tú của Trương Bác Huân lập tức biến đổi, nguyên bản mặt mày đang nhẹ nhàng nhăn lại,
giờ trong nháy mắt tràn ngập sát khí, làm An Nhiên nhìn thấy sửng sốt, vừa định vấn tâm tự hỏi một
chút, mình có phải quấy rầy chuyện tốt gì Trương Bác Huân cùng Lưu Toa Toa hay không?
Vừa rồi nhìn thấy hai người bọn họ giống như không làm hành động gì sợ người khác nhìn đến a.
Tại sao vẻ mặt Trương Bác Huân lại có sát khí? Đột nhiên Trương Bác Huân rống lớn lên:
"An Nhiên, chạy!"
Đồng thời nghe được một tiếng sói tru lên, lông tơ sau lưng An Nhiên đều dựng thẳng lên, phản ứng
của nàng cũng nhanh, vừa lôi kéo Tiểu Bạc Hà, vừa dùng một tay ôm sát lấy chiếc địu Oa Oa trước
người, cất bước chạy nhanh về phía Trương Bác Huân!
Trương Bác Huân chạy nhanh đến đón, vung tay, một chiếc kiếm dài bay ra phía sau An Nhiên cắm vào
đụm tuyết.
Đụm tuyết phát ra một tràng sói tru, tiếng tru rất lớn, bởi vì địa thế trống trải, thanh âm tựa như
ẩn ẩn truyền đến tận Hà Đông.
Trong lúc An Nhiên chạy vội lên, đồng thời nàng cũng quay đầu nhìn thoáng qua, chỗ kia
đâu phải đụm tuyết gì chứ, là một con sói tuyết Bắc cực a, hơn nữa còn là biến dị, hai răng nanh
rất dài, to lớn giống như một con ngựa.
Trêи người nó toàn là tuyết trắng, tựa như là đã ngủ rất lâu ở chỗ này, mãi cho tới khi ba người An
Nhiên tới gần lúc này mới đánh thức nó.
Trường kiếm của Trương Bác Huân cắm vào người con sói tuyết, hoàn toàn chọc giận nó, nó đứng thẳng
bốn chân, ngẩng đầu với vầng minh nguyệt còn chưa lặn hết, tru lên một tràng dài, xa xa, còn có
không ít tiếng sói tru đáp lại nó!!!
Đợi đến khi tru xong, con sói tuyết liền đuổi theo ba người An Nhiên, lúc này Trương Bác Huân đã
tiến đến, hai tay tạo ra hai dây xích sắt vứt ra, trói chặt lấy đem thân thể đang đuổi theo An
Nhiên đột nhiên kéo sang một bên. "Các ngươi nhanh chạy đi!"
Hắn kéo toàn bộ cừu hận của con sói lên người mình, Lưu Toa Toa ở bên kia gấp đến độ dậm chân tại
chỗ, nàng suy nghĩ, mình có thể giúp gì cho Trương Bác Huân?
Lại nhìn sang An Nhiên kẻ lừa đảo kia, sau khi chạy đủ xa, thì ngừng lại, từ trong túi quần áo lấy
ra một nhánh cây nhánh cây a?!!!
Giây tiếp theo, Lưu Toa Toa trợn tròn mắt, thoạt nhìn cái kia giống như một nhành cây bình thường,
lại nhanh chóng nảy mầm trong tay An Nhiên, trực tiếp phát triển thành một chuỗi lục đằng thật dài.
Trương Bác Huân tựa hồ rất quen thuộc với năng lực của An Nhiên, hắn lôi kéo xích sắt trong tay,
kéo con sói tuyết về phía An Nhiên, mới kéo được một vài cái thì con sói kia chủ động nhào về phía
Trương Bác Huân, hắn cũng không dám hàm hồ, nhanh chân chạy về phía An Nhiên.
Trong thời gian vài giây, Lưu Toa Toa còn nghĩ đang xem tua nhanh thì lục đằng của An Nhiên đã uốn
lượn trêи nền tuyết trắng cuốn lấy chân con sói tuyết biến dị kia.
Trêи bộ lông màu tuyết trắng của nó còn cắm lưỡi kiếm của Trương Bác Huân, đại khái ở vị trí đùi
trái của chân trước, máu đỏ chảy xuống bộ lông tuyết trắng dọc theo chân trái của nó, rơi xuống
những phiến lá màu xanh lục giống như rơi vào khối thổ địa khô cạn, trong nháy mắt bị hấp thu sạch
sẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.