Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Trong mắt Bàn Tử có mang theo kính ý, nhìn Lưu Chi thật kỹ, vẫy vẫy tay với nhóm quân nhân đang
trong trạng thái cảnh giới.
"Để mấy người lớn tuổi và đứa nhỏ đi vào."
Cái đuôi trắng đang rũ xuống kia mở ra, giống như chiếc mành được người ta xốc lên, tạo ra một lối
đi, hai người quân nhân cũng buông lỏng tay ra, để mấy người già cùng trẻ nhỏ của Lưu gia đi vào an
toàn khu.
Lưu Chi nói được thì cũng làm được, người già và trẻ nhỏ trong nhà đều đã an toàn, còn có Lưu Toa
Toa hỗ trợ trông coi, như vậy cũng yên tâm, vì vậy cao giọng nói:
"Đám tiểu tử, chuẩn bị tốt chưa?" "Chuẩn bị tốt rồi!!!"
Mấy tiểu tử tinh tráng của Lưu gia đồng thời trả lời một câu như vậy, cũng thật sự làm lay động
nhân tâm, bọn họ không phải nhân vật lớn gì, cũng không phải anh hùng hay vai chính gì, họ chỉ là
vài dị năng giả lực lượng bình thường.
Trước khi mạt thế tới, người Lưu gia làm việc trong các ngành nghề, bán bảo hiểm, người mô giới bất
động sản, hay gì gì tiền kiếm được cũng không phải đại phú đại quý, sau mạt thế, bọn ở chính là
người một nhà lớn lên sinh sống ở căn cứ Diệu Dương, lúc này toàn thể xuất động, đi
vào một cái đường hầm mà Bàn Tử chỉ, đi giết đám sói bên trong!
Hành động của người nhà họ Lưu, cũng làm vài người thanh niên trai tráng cảm nhiễm, có người hô
lớn.
"Sợ cái búa gì, đi ra ngoài thì cũng bị nổ chết, ở nơi này cũng bị sói cắn chết, dù sao cũng là
chết, không băng làm chút chuyện tốt đi, ít nhất lão tử ở trước mặt vợ con là một hảo hán!
Bàn ca, phiền ngươi, nếu lão tử mà chết, thay ta dưỡng đứa nhỏ kia!"
"Nhất định!:
Trêи mặt Bàn Tử đều là ý cười, người khác hắn không dám bảo đảm, nhưng những đứa nhỏ ở trong tay
hắn, đều là bảo vật được che chở trong tay, thà rằng người lớn mất đi cũng tuyệt không để đứa nhỏ
có chuyện.
Đương nhiên cũng có hạng người tham sống sợ chết, cũng không có dìu già dắt trẻ gì để bận tâm, bị
nhóm trói buộc xua đuổi, bị Cầu Gai Béo của An Nhiên uy hϊế͙p͙, không thể không đi theo Bàn Tử, tè ra
quần cút ra cửa ra vào.
Những người như vậy, số lượng không ít.
Đuổi đi đám người không muốn xuất lực mà muốn tìm kiếm sự bảo hộ, cuối cùng tâm tình
của An Nhiên cũng thoải mái, nàng suy tư kế hoạch ứng phó tiếp theo, phỏng chừng mọi người
đồng tâm hiệp lực như vậy, sức mạnh như thành đồng như này, sẽ vượt qua được kiếp nạn bầy sói
quá cảnh này, hơn nữa Cầu Gai Béo cũng có thể ăn no nê, sinh sản ra hậu thế.
Nhưng mà ý tưởng của An Nhiên là tốt đẹp, nhưng hiện thực là phũ phàng. Trần Triều Phát ở Hà Đông
tựa hồ quyết tâm muốn ngăn bầy sói ở Hà Tây, vì không cho chúng qua sông, nên thả một quả
đạn pháo vào góc Đông Nam ở đầu cầu, đại đa số người tham sống sợ chết đã chạy qua cầu, nhưng
mà, còn có một bộ phận, cứ như vậy sống sờ sờ bị đạn pháo của Trần Triều Phát thả xuống nổ tan xác
mà chết.
Dưới lớp băng, ở lối ra vào tiểu khu đi vào đường hầm của Hà Tây, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm vừa
mới rảnh tay thì trêи đỉnh đầu một tảng băng lớn rơi xuống, thân thủ hai người rất linh
hoạt nhảy sang bên cạnh cuối cùng không bị khối băng này nện trúng.
Nhưng những người chạy ra bên ngoài không may mắn như vậy, khi cầu bị nổ sập xuống, rất nhiều
người không thể không từ cầu nhảy xuống sông băng, có người đi bộ lên lớp băng của con sông
chạy vội về Hà Đông, cũng có một ít người bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể quay lại Hà Tây, liều chết
vật lộn với đám sói tuyết biến dị.
Lại có mấy viên đạn pháo rơi xuống, làm lớp băng ở Hà Tây trái thủng một lỗ phải thủng một lỗ, bên
trong lớp băng, rất nhiều đường hầm vốn đã thông suốt, lúc này đã bị đạn pháo nổ sụp xuống, chỗ An
Nhiên không phải không có tảng băng từ đỉnh đầu rơi xuống, mà do Cầu Gai Béo trêи đầu mọi người đã
ngăn chặn hết lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.