Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 635: Quá mức sợ hãi



Mấy người các nàng đã trốn một ngày ở trong phòng, nghĩ việc tập kính vào đại phú hào hẳn là đã đi

qua, bên ngoài đã rất lâu không có động tĩnh gì, cho nên mấy vũ công các nàng rốt cuộc đói không

nhịn được muốn đi tới bếp tìm đồ ăn.

Phỏng chừng không ít người có cùng ý tưởng với các nàng, cửa phòng phía sau bị mở ra, một người đàn

ông mặc bộ đồ đầu bếp màu trắng, ưỡn cái bụng phệ, đứng ở phía sau, duỗi tay vỗ vỗ lưng các nàng.

"A.. làm ta sợ muốn chết."

Một vũ công mặc váy đỏ quay đâu lại, nhìn thoáng qua người phía sau, giận dỗi nói:

"Tề sư phụ, đừng đột nhiên đứng sau lưng ta, dọa chết người a."

Vị đầu bếp gọi là Tề sư phụ kia cười cười rồi làm một thủ thế im miệng với người vũ công mặc váy

đỏ:

"Suỵt, Tĩnh Huyên, các ngươi có đói bụng hay không? Chúng ta đi tìm chút thức ăn."

Người phụ nữ tên Tĩnh Huyên gật gật đầu, vẻ mặt sợ hãi ngẩng đầu, vươn một ngón tay chỉ chỉ cây mây

bốn phía trêи đầu hỏi:

"Tề sư phụ, ngươi biết chúng lớn lên như thế nào không? Thật khủng khϊế͙p͙, phảng phất như mọc ra

trong một đêm."

Thực vật trêи hành lang, sinh trưởng có chút khoa trương, từng cây từng cây bò theo tường cùng trần



nhà, ở mỗi cánh cửa phòng phảng phất như đều treo một đoàn xanh lục, ngẫu nhiên nhìn những

phiến lá màu xanh kia chúng còn tự rung động dù không có gió a.

Đặc biệt là chung quanh thang máy, tất cả đều là một màu xanh trải dài, giống như một khu rừng rậm

nguyên thủy, nhìn không thấy cánh cửa thang máy.

Vị Tề sư phụ nhìn nhìn, rồi lắc đầu, hít một hơi lấy can đảm, duỗi tay, kéo ra một cây mây thô

tráng bên người.

"Giống như vô hại, chỉ là lục đằng bình thường thôi, chúng ta đi thôi, ta cũng đã đói đến luống

cuống rồi."

Nói xong, hắn đi tới, ấn nút xuống thang máy, chờ thang máy đến mấy người phụ nữ mặc

váy nối đuôi nhau đi vào, phảng phất như không tự giác đi vào một cái mồm quái thú màu xanh lục,

Mấy người đi vào thang máy không lâu thì lục tục lại có mấy cánh cửa mở ra, có rất nhiều người đói

đến nỗi không chịu được muốn ra ngoài tìm chút

gì ăn.

Những người này đi thang máy tới tầng 1, ra thang máy, đang tìm kiếm phương hướng đi

tới phòng bếp thì thấy trong đại sảnh tầng 1 to như vậy, khắp nơi trêи nền đá cẩm thạch là vết máu

vết vật lộn, vốn dĩ đại sảnh tráng lệ huy hoàng đã bị phá hư không còn nhìn được dáng vẻ trước kia,



lớp băng rất dày ngoài của lớn đem tầng 1 của đại phú hào chôn sâu xuống lớp tuyết. "A~~~~ ha ha

ha."

Đột nhiên vang lên tiếng cười của trẻ nhỏ, trong cái đại sảnh trống vắng hỗn độn này.

Đám người Tĩnh Huyên đi đầu đột nhiên khựng lại tại chỗ, nhìn về phía âm thanh vang vọng, chỉ thấy

phía kia có một bé gái khoảng một tuổi, mái tóc tơ cột hai bên thành hai sừng dê tinh tế, mặc một

cái áo bông nhỏ dày màu hồng nhạt, chiếc áo bông kia giống hán phục thủa xưa, cổ áo nghiêm khâm, có

dây lưng buộc quanh eo, quần bông nhỏ màu đen, đang đẩy một cái xe đẩy tay học bước từng bước, chân

nhỏ tập tễnh đi qua.

Dưới ánh đèn xa hoa trong đại sảnh, không khí lộ ra một cỗ âm lãnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đứa

nhỏ, sau lưng bé gái là phòng trà của đại phú hào, hai ngọn đèn lồng đỏ như máu được treo trêи cửa

của phòng trà, một chuỗi lục đằng xanh lục theo cánh cửa bò ra.

Đèn lồng không gió tự lắc lư.

Chiếc xe đẩy học bước đi của đứa nhỏ có ba con gà, chỉ cần đứa nhỏ đẩy tay vịn của xe, mỏ của ba

con gà nhỏ kia sẽ gõ xuống mặt gỗ, phát ra những tiếng cạch cạch cạch, đứa nhỏ kia cười ha ha đi

tới trước mặt mọi người, ba con gà con kia liền cạch cạch cạch mổ mổ mổ đi qua.

Đám người Tĩnh Huyên cùng Tề sư phụ bị đứa nhỏ này dọa sợ vỡ mật!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.