Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Đúng vậy, không sai, giết người thật sự sẽ nghiện, loại mùi vị này, Chiến Luyện rất rõ ràng, đến
lúc đó Trần Triều Phát quan tâm gì đến việc phản bội hay không phản bội, hắn chỉ biết hưởng thụ
kɧօáϊ cảm của việc giết chóc mang lại, những nguyên tắc với hắn mà nói, đã không cấu thành bất kỳ
trói buộc nào.
Mấy người đề nghị tất cả mọi người ở cùng nhau cũng không biết xuất phát từ mục đích gì, buộc chặt
mọi người bên nhau, như vậy đi Chiến Luyện tạm thời quan sát, xem Trần Triều Phát ở trước mặt bao
nhiêu người như vậy, làm như thế nào giết chết mười mấy người đoàn trưởng kia.
"Nếu mọi người chúng ta đều ở chỗ này vậy các ngươi có phải cũng nên ở lại nơi này hay không?"
Trong lúc đám người nghị luận sôi nổi có người bắt đầu nói đến Chiến Luyện, biểu tình
Chiến Luyện rùng mình, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, nhún vai, kéo lên khóa kéo áo lông của
mình.
"Chúng ta ở chỗ này cũng không sao cả, coi như chơi đùa với các ngươi, nhưng vợ và con gái ta thì
sẽ về phòng ngủ."
Nói xong, cũng mặc kệ có người phản đối hay không, hắn xoay người, chuẩn bị đem An
Nhiên đang ôm Oa Oa đưa lên phòng khách sạn ở tầng 5. Vừa rồi An Nhiên ôm Oa Oa chuẩn bị đi ra khỏi
phòng trà, nhưng đã bị đám người kia nhao nhao nói nên dừng bước, giờ nghĩ thầm đám người này đã ồn
ào xong rồi cuối cùng cũng có thể mang theo Oa Oa đi ngủ.
Kết quả, đột nhiên trong đám người, từng đợt tiếng kêu hoảng sợ bạo phát, đám người chen chúc ở
trong đại sảnh, giống như viên đá ném vào mặt hồ tạo ra gợn sóng, khuếch tán ra bốn phía, bên trong
đám người có một người ngã xuống đất, hắn che eo lại, từ kẽ tay hắn máu tươi ào ạt chảy ra.
"Ai? Là ai???"
Đám người tản ra, có người phát ra tiếng dò hỏi, người đàn ông đang ôm bụng ngã trêи mặt đất kia,
nghiêng đầu, dùng một ngón tay vô lực chỉ vào Tĩnh Huyên đang đứng cách hắn vài mét, mở to hai mắt
nhìn sau đó đầu hắn ngả xuống, thở một hơi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Tĩnh Huyên, rồi chết.
"Ta.... Ta... ta không có!"
Tĩnh Huyên mặc váy múa màu đỏ, trêи đầu còn kẹp mấy cọng lông chim, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ lắc đầu, lông
chim trêи đầu cũng loạng choạng theo, nhìn mọi người chung quanh sôi nổi cách nàng hai thước, vội
la lên:
"Không phải ta giết, ta không có, thật sự không phải ta, Tề sư phụ, ngươi luôn đứng ở bên người ta,
ngươi biết ta vẫn không di chuyển ra nơi khác, A Ngọc, A Ngọc, ngươi cũng luôn đứng ở bên người ta
a."
Nhưng mà, Tề sư phụ cùng A Ngọc kia, lại giống như mọi người, cách xa Tĩnh Huyên một chút, Tĩnh
Huyên kia nôn nóng đi hai bước về phía A Ngọc, vội vàng giải thích.
"A Ngọc, A Ngọc, ngươi biết ta mà, ngay cả gà ta còn không dám giết, làm sao sẽ giết người???"
"Ai... ai... ai biết được Trần Triều Phát kia có ở cạnh ngươi hay không."
A Ngọc cũng nóng nảy, Tĩnh Huyên càng tới gần, nàng càng vội vàng lui ra sau mấy bước, nghe nói
Trần Triều Phát kia cũng là một dị năng giả, có người đoán hắn biết ẩn hình, mà vị đoàn
trưởng vừa mới chết kia, lại trực tiếp chỉ vào Tĩnh Huyên, tuy rằng Tĩnh Huyên thật không có khả
năng giết người nhưng bên người này nói không chừng còn cất giấu một người đang ẩn hình đâu.
Người ẩn hình kia nhìn không thấy, sờ không được, ai biết khi nào thì thao túng tay của Tĩnh Huyên,
thọc một đao vào người khác chứ, người kia chết như thế nào cũng không biết a.
Cho nên A Ngọc sợ a.
Một người lui ra sau vội vã phủi sạch quan hệ, một người thì đi lên trước, vội vã giải thích, đám
người bên cạnh lại thét chói tai, người thứ hai bị thọc
chết, tất cả đều là một dao đâm vào eo bụng, phần eo là bộ vị mềm mại nhất, bị một vết thương thật
dài thật dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.