Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Ta không phải Trần Triều Phát "Còn có người có thể tín nhiệm chứ."
An Nhiên ngồi bên người Oa Oa, Tiểu Bạc Hà ngồi đối diện nàng, An Nhiên nhìn Triệu
Như thở dài
"Ta biết ngươi thông minh, nhưng ngươi cũng đừng quá bi quan, điều chúng ta phải làm hiện giờ chính
là tín nhiệm lẫn nhau, sau đó chở ở trong phòng này, ai cũng không cần đi ra ngoài, cũng không mở
cửa cho bất cứ kẻ nào, người bên ngoài giết hại nhau xong tự nhiên sẽ phân biệt được đâu là Trần
Triều Phát."
Nói thật, Triệu Như cùng Lưu Toa Toa không nhìn thấy tình huống ở tầng 1, các nàng chỉ có thể tưởng
tượng ra tình huống dưới đó nhưng An Nhiên có thể nhìn thấy, tình huống nghiêm trọng hơn rất nhiều
so với tưởng tượng kia, chỉ là nàng không nói mà thôi.
Thế cục cùng diễn biến ở tầng 1 rất nhanh, hơn nữa người lại nhiều chỉ cần thoáng châm ngòi một
chút, những người này liền nhao lên giết hại quần ẩu như một nồi cháo, người giết ta ta giết ngươi,
ai cũng không chịu tín nhiệm ai, sau đó người vô tội ví dụ như Tĩnh Huyên chỉ có thể vắt giò lên cổ
chạy, nhưng vẫn không thể trốn thoát được những người kia, tất cả mọi người đều như lâm vào cuồng
loạn.
Bọn họ hình như đang biểu đạt một loại tâm lý, nếu không tín nhiệm ai như vậy tất cả đều giết chết
hết, mặc kệ là ai giết hết, như vậy chính mình liền an toàn.
"Kỳ thật ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, Trần Triều Phát kia chỉ có một người."
An Nhiên giơ 1 ngón tay lên, cau mày sau lại giơ lên thêm một ngón. "Hắn làm sao có thể mê hoặc
nhân tâm đến nông nỗi này?"
Đây không phải ván cờ chỉ có hơn hai mươi người mà liên lụy đến toàn bộ đại cục của đại phú hào,
ngươi giết ta, ta giết ngươi, mỗi người đều lâm vào giết chóc, ngươi không tín nhiệm ta, ta cũng
không tín nhiệm ngươi, Trần Triều Phát làm như thế nào?
"Những người may mắn còn sống sót chạy xuống nói, người gõ cửa mỗi lần đều không giống nhau,
thời điểm động thủ giết người cũng không giống nhau."
Lưu Toa Toa cắn môi, cung cấp tin tức cho An Nhiên.
Sau đó đột nhiên An Nhiên như nghĩ tới cái gì, từ mép giường đứng bật dậy, vội vàng nói:
"Nếu, ta nói là nếu, Trần Triều Phát có thể biến hóa dung mạo của mình, ví dụ như, Triệu Như, hắn
biến hóa thành bộ dạng của ngươi, sau đó thọc ta một dao. "
Triệu Như ngồi ở bàn trang điểm hoảng sợ, xua tay, vội vã giải thích: "Ta không phải Trần Triều
Phát, ta không phải."
"Chúng ta đều biết ngươi không phải."
An Nhiên lại ngồi xuống mép giường, mắt nhìn Triệu Như cùng Lưu Toa Toa trong lòng thập phần trầm
trọng.
"Nhưng mà, nếu Trần Triều Phát có thể tùy thời biến hóa thành bộ dạng của bất luận người nào trong
chúng ta, kia đã không còn quan hệ đến việc tín nhiệm hay không tín nhiệm, Triệu Như, ta nói trước
với ngươi nha, ta với ngươi không thù không oán, sẽ không tự dưng đi thọc ngươi một dao, nếu ta
thọc ngươi, thì ta đây khẳng định người đó không phải ta."
"Ta... Ta cũng không có thù oán gì với các ngươi."
Người nói chuyện là Lưu Toa Toa, nàng nhìn thoáng qua An Nhiên, thấy An Nhiên không tin, lại nói:
"Được rồi, ta nói thật, kỳ thật ngay từ đầu ta đã không thích An Nhiên, ta cho rằng ngươi giống như
bọn người Bàn ca, đều là kẻ lừa đảo, nhưng dù không thích cũng không đến nông nỗi bay tới thọc
ngươi đi."
"Ta đây cũng nói thật."
An Nhiên tức giận nhìn Lưu Toa Toa.
"Ta cảm thấy ngươi giống như một đại tiểu thư thiên chân lại tiểu bạch, không chịu
chút mưa gió nào, ông ngoại ngươi qua đời liền chơi trò mất tích gì đó, hại người trong nhà
đều lo lắng, ta cũng không thích ngươi, nhưng cũng không tới nỗi muốn thọc ngươi một đao a."
"Ta!!!!"
Lưu Toa Toa không phục, nóng nảy nói:
"Ông ngoại ta qua đời, ta còn không thể khổ sở thương tâm hay sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.