Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Mấy người bị gọi là quái nhân mà Triệu Như đang nói kia đã đi tới khoảng đất trống gần hồ rồi, họ
ngồi ngay bàn bên cạnh An Nhiên và Triệu Như.
Bởi vì khoảng đất trống này trước khi mạt thế tới chính là nơi để ngắm cảnh, cho nên
phong cảnh ở đây rất đẹp, Bàn Tử đặt mấy cái bàn sắt, mấy cái ghế dựa, chuyên dùng cho người ở Bách
Hoa thành, khi nhàn hạ không có việc gì ra ngồi ở chỗ này nhìn phong cảnh hay tán gẫu
nói chuyện phiếm.
Lưu Toa Toa đang ghé vào lan can quay đầu lại, nháy mắt vài cái với An Nhiên và Triệu Như, An Nhiên
cũng quay đầu lại nhìn, xem người bị gọi là quái nhân kia, là một nhóm gồm ba người, tuổi khoảng
giữa 30-40.
Một người như thất hồn lạc phách, phảng phất như đang mộng dụ ở nơi nào đó, không an ổn, một người
thì khí chất tương tự với Lương Tử Ngộ, mang loại hơi thở văn nhã trí thức, một người thì diện mạo
cường tráng, thân thể cũng cường tráng, nhưng rất rõ ràng, ánh mắt của hắn tạo cho người ta cảm
giác thâm trầm.
Ba người này ngồi ở chiếc bàn gần mặt hồ nhất, họ đều trầm mặc không nói chuyện, một lát sau, người
đàn ông với dáng vẻ trí thức kia gõ gõ ngón tay xuống bàn, quay đầu nhìn chiếc bàn của An Nhiên và
Triệu Như hỏi:
"Nơi này có phục vụ hay không? Chúng ta muốn gọi chút gì đó uống." "Phốc!" Lưu Toa Toa không nhịn
được bật cười ra tiếng, nàng đứng lên, nói với người đàn ông kia:
"Ngươi chờ chút, ta đi tìm Bàn Tử, các ngươi muốn uống gì?"
"Có cà phê không?"
"Không có, ta nghĩ nơi này của chúng ta chỉ có rượu thôi." Lưu Toa Toa khoanh tay lại, ăn ngay nói
thật:
"Bởi vì nơi này của chúng ta có một kẻ nhàn rỗi lại yêu rượu như mạng, cho nên hẳn là chỉ có rượu
thôi."
"Ok, có rượu cũng được."
Người đàn ông trí thức kia cũng không so đo nhiều, hiệu tại trừ căn cứ Kim Môn ra thì rất ít có thể
tìm được cửa hàng hay quán ăn gì đó giống như trước mạt thế tại nơi khác, thật ra hắn cũng không
phải rất muốn uống cà phê, chỉ là muốn nhìn một chút, Bách Hoa thành này có thể làm được tới trình
độ nào mà thôi.
Rất nhanh, Lưu Toa Toa tìm được Bàn Tử, Bàn Tử lại kéo theo một vị chuyên gia, vị
chuyên gia này thành thạo niêm yết toàn bộ giá cả của các loại rượu do Ngô Tư Miểu ủ, lên một bàn
danh sách viết bằng tay đưa cho người kia.
Vị trí thức này kéo bản danh sách bằng hai ngón tay hỏi:
"Giá cả của các ngươi so với những quán bar của căn cứ Kim Môn rẻ hơn không ít, thật sự, rẻ hơn ít
nhất mấy chục lần."
Bàn Tử thập phần hứng thú bắt chuyện cùng người kia: "Các ngươi đã đi qua căn cứ Kim Môn sao?"
"Đương nhiên, chúng ta đi qua không ít căn cứ, căn cứ Kim Môn chính là nơi phát triển tốt nhất."
"Bọn họ phát triển lớn như thế nào?"
"Toàn bộ hết thảy giống như trước mạt thế, trừ bỏ giá hàng hóa ra." "Nga, vậy phát triển thật đúng
là đủ lớn."
Trong giọng nói của Bàn Tử, có cảm giác chua lòm, một lát sau hắn lại nói với vị trí thức kia:
"Bất quá sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ có một ngày phát triển tốt hơn so với bọn hắn, bởi tài
nguyên của chúng ta là tái sinh a."
"So sánh nơi này của các ngươi với căn cứ Kim Môn thì không biết kém tới khoảng nào a."
Vị này vung tay một cái, ăn ngay nói thật.
"Hiện tại tới xem, dân cư so với trước khi mạt thế đã giảm xuống còn ít nhất là 2/3, trước khi mạt
thế xã hội quá dư thừa vật tư, dựa theo tốc độ tiêu hao hiện tại, mặc dù căn cứ Kim Môn sử dụng tài
nguyên không thể tái sinh nhưng họ cũng cần phải vài thế hệ mới tiêu hao hết số vật tư mà họ có.
Cho nên tài nguyên tái sinh hay không tái sinh không phải vấn đề lớn, tài nguyên tái sinh cần phải
chờ mạt thế qua 200-300 năm mới có thể biểu hiện ra ưu thế này.
Nhưng Bách Hoa thành này chỉ là nơi to bằng quả trứng chim a, còn không biết có thể kiên trì tới
thời gian dài như vậy không nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.