Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
"Không giao ta ra, Bách Hoa thành sẽ không thể an bình, giao ta ra, có thể đổi lấy một đoạn thời
gian hòa bình để phát triển."
Đường Ti Lạc đưa ra phân tích rất thấu triệt, rất có khả năng căn cứ Kim Môn cuối cùng vô pháp
buông tha cho Bách Hoa thành, nhưng giao Đường Ti Lạc ra, Bách Hoa thành còn có thể thở dốc một
khoảng thời gian, tại thời gian này, có thể nỗ lực đuổi kịp hoặc vượt qua những trang bị vũ lực của
đối phương, nói không chừng sẽ càng phát triển một căn cứ cường đại hơn so với Kim Môn.
Chỉ cần người từng ở nơi này, không một người nào muốn sinh hoạt hạnh phúc hiện giờ bị phá hỏng,
Đường Ti Lạc cũng không ngoại lệ.
An Nhiên cười, nhìn Đường Ti Lạc, trong mắt có chút không lưu tình nói trắng ra:
"Thứ ta nói thẳng, ngươi có thể khẳng định đứa nhỏ trong bụng mình kia là của Trần Triều Phát hay
không?"
Chớ quên, điều kiện của căn cứ Kim Môn là nếu, nếu đứa nhỏ trong bụng của Đường Ti Lạc là của Trần
Triều Phát, căn cứ Kim Môn sẽ dễ dàng nói chuyện hơn, nhưng nếu không phải thì sao? Ai biết được
người của Trần gia kia sẽ nổi điên như thế nào?
Mà Đường Ti Lạc đại khái cũng khoảng 2-3 tháng nữa sẽ sinh sản, ít thời gian như vậy, Bách Hoa
thành làm sao có thể phát triển vũ lực đuổi kịp hay vượt qua được căn cứ Kim Môn cường đại chứ?
Đây là một vấn đề phi thường hiện thực, trêи diễn đàn đã có rất nhiều người không nóng không lạnh
nói ra, Đường Ti Lạc lại một lòng nghĩ phụng hiến chính mình, căn bản không suy xét đến hiện thực
tàn khốc đó.
Mấu chốt là, Đương Ti Lạc cũng vô pháp khẳng định, đứa nhỏ trong bụng mình là của ai.
Mặt nàng ta trắng bạch, cắn môi nhìn An Nhiên, sau đó đứng dậy, đĩnh bụng lớn 7-8
tháng, xoay người đi rồi, vừa mới ra khỏi sân nhà An Nhiên,
thì nghiêng diện đụng phải Trần Kiều.
Đường Ti Lạc không nhận thức Trần Kiều, trêи thực tế đại bộ phận người ở Bách Hoa thành này Đường
Ti Lạc không ra khỏi cửa đều rất xa lạ đi.
Vì thế Đường Ti Lạc cúi thấp đầu đi ngang qua người Trần Kiều rời đi.
An Nhiên vẫn còn ngồi trong sân, không tiếng động nhìn bóng dáng Đường Ti Lạc rời đi, lại nhìn Trần
Kiều, nàng nhíu mày, không nói gì.
Trần Kiều cười lạnh một tiếng, mặt mày yêu kiều dưới ánh trăng nhìn có vẻ đặc biệt vũ mị, trước tới
nay Trần Kiều đều rất xinh đẹp, mặc dù ở nơi như bệnh viện tràn đầy tang thi, cũng không quên được
tự làm đẹp, lúc này khi đi theo người ở Trần gia, lại càng tỉ mỉ trang điểm mình, giờ đứng ở dưới
ánh trắng, giống như một mỹ nhân nũng nịu cổ điển, ngay cả cười lạnh cũng mang theo
chút xinh đẹp.
"Nàng kia chính là Đường Ti Lạc đi?"
Trần Kiều đứng ở bên ngoài sân hỏi An Nhiên. An Nhiên không có kiên nhẫn, đáp lại:
"Làm sao? Ngươi có ý kiến gì?:
"Không có gì, ta đi đây."
Trần Kiều xoay người đi, đi về phía ngược lại với Đường Ti Lạc, không biết tới làm gì nữa.
An Nhiên ngồi ở trêи ghế dựa, còn chuẩn bị tâm tình, xé mặt một chút với Trần Kiều, kết quả chưa
nói được hai câu Trần Kiều này đã đi rồi, kỳ tích a! Nhất thời tâm tư của An Nhiên uể oải,
không muốn quản Ngô Tư Miểu cùng Bàn Tử còn lăn lộn bên ngoài, nàng xoay người trở về phòng
ngủ.
Tới buổi sáng hôm sau, lúc Trần Triều Cung đi ra khỏi khách sạn, liền phát hiện toàn bộ người bán
hàng ở Bách Hoa thành hay người qua đường, ánh mắt họ nhìn hắn không giống trước.
Ở ngoài mặt họ không nói gì, nhưng trong ánh mắt kia để lộ sự địch ý rất rõ ràng, cùng với sự theo
dõi giám thí khá rõ.
Trần Triều Cung không để bụng, hắn mang theo vài người, cầm theo tinh hạch chuẩn bị đến quán
mỳ ăn mỳ, chủ quán mỳ lại vung lên khăn lông trong tay, xoay người, đi chiêu đãi những
khách nhân khác, dứt khoát trả lời:
"Không có, đi thong thả, không tiễn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.