Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Ngay từ đầu An Nhiên chỉ nhìn thấy Đường Ti Lạc lái xe ra cửa Bắc, nhưng sau đó lại thay là Trần
Kiều lái xe, tốc độ phi thường nhanh chóng, thực vật của nàng cũng không kịp ngăn các nàng kia lại.
Trêи chiếc xe còn có thêm Trần Kiều là điều ngoài ý muốn của An Nhiên. Đường Ti Lạc không phải bị
thuộc hạ của Trần Triều Cung mang đi, giờ lại đi cùng với Trần Kiều, tại sao lại như vây?
Rất nhanh, hai người phụ nữ lái xe rời khỏi tầm mắt của An Nhiên, đi đâu đây, An Nhiên cũng không
biết, chỉ biết hai người các nàng lái xe từ cửa Bắc ra ngoài, phương hướng kia hẳn là đi tới Tiểu
Chu thành.
Nàng nói chuyện này cho mấy người Chiến Luyện nghe, Chiến Luyện dùng bộ đàm liên hệ với Trương Bác
Huân, để hắn đuổi theo về hướng Tiểu Chu thành.
Kết quả, đuổi theo nửa ngày tới tận đêm khuya chỉ thấy Trương Bác Huân dùng người của Tiểu Chu
thành báo tin với Bách Hoa thành rằng, không đuổi theo được hai người Đường Ti Lạc và Trần Kiều,
hai người họ không đi tới Tiểu Chu thành.
"Rốt cuộc các nàng muốn làm gì?"
An Nhiên ngồi trêи ghế nằm dưới mái hiên, ôm Oa Oa đang mơ màng sắp ngủ, mấy người đàn ông còn có
thêm cả Triệu Như đều đang ngồi trong sân không nói chuyện.
Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm bắt đầu thu thập hành trang, hai người đi về phía cửa thành, ban đêm
là thời gian hoạt động của động vật biến dị, hai người bọn họ một người thủ ở cửa nam một người thủ
ở cửa Bắc, không có nhiều thời gian hao phí trêи người Đường Ti Lạc.
Người hỗ trợ truyền tin tức từ Tiểu Chu thành nói, Trương Bác Huân mang theo Lưu Toa Toa tiếp tục
đi tìm tung tích của Đường Ti Lạc.
Triệu Như nghe vậy cười lạnh một tiếng:
"Được lắm, hiện tại không có dị năng trị liệu, từ hôm nay trở đi, nhu cầu đối với dược phẩm của
Bách Hoa thành sẽ kịch liệt tăng cao.
"Chỉ biết gây phiền toái!" Bàn Tử lại mắng một câu. "Đường Ti Lạc này làm sao lại phiền toái như
vậy?"
Theo âm thanh giận dữ của hắn phát ra, bên ngoài sân nhà An Nhiên, Trần Trều Cung đã khoác một
chiếc áo mỏng dẫm lên ánh trăng sáng đi từ đường nhỏ lát đá đến, mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Hắn xua xua tay, tựa hồ như đuổi muỗi trong đêm hè, sau đó nói với mọi người bên trong sân nhà An
Nhiên:
"Không cần tìm ở Tiểu Chu thành, Đường Ti Lạc bị Trần Kiều lừa rồi, hai người các nàng không đi
Tiểu Chu thành."
Nhìn dáng vẻ, Trần Triều Cung đã biết một ít tin tức mà bọn họ không biết. Mọi người đều chờ Trần
Triều Cung nói tiếp, hắn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người tiếp tục nói:
"Ý đồ của Trần Kiều là nhằm vào Trần gia cùng căn cứ Kim Môn, đương nhiên có lẽ cũng có chút nhằm
vào Bách Hoa thành, nàng mang theo Đường Ti Lạc đi về phía Nam, trước đó cũng đã viết thư uy hϊế͙p͙
căn cứ Kim Môn, cần phải phái quân đi về phía Nam, nếu không. "
Chưa cần nói hết đã thuyết minh được ý của Trần Kiều này, nếu không nàng sẽ gây bất lợi cho cốt
nhục của Trần Triều Phát.
"Ha ha ha.."
An Nhiên nhịn không được nở nụ cười:
"Trần Kiều vậy mà có loại quyết đoán này, trước kia thật là xem thường nàng ta."
Sau lại thấy Trần Triều Cung trừng mắt nhìn nàng, An Nhiên nghẹn cười, nhún vai nói:
"Cho nên đây là nội chiến giữa căn cứ Kim Môn các ngươi??? Cũng chút ý tứ a, Trần Kiều là muốn đi
tới phía Nam tìm A Văn, cho nên lừa gạt Đường Ti lạc, muốn các ngươi dẫn quân đi về phía Nam đúng
không?"
"Ngươi nhận thức Trần Kiều sao? Con trai nàng ấy đến tột cùng làm sao lại thất lạc? Vì cái gì
mà Trần Kiều vẫn luôn nhớ mãi không quên, còn xác định là A Văn chưa chết?"
Trần Triều Cung nghe An Nhiên nhắc tới A Văn với bộ dạng rất quen thuộc như vậy, đái khái hắn cũng
minh bạch, trước kia An Nhiên đã từng quen biết với Trần Kiều, hơn nữa còn biết tình hình cụ thể và
tỉ mỉ việc A Văn bị mất tích thế nào.
Đối với việc con trai của Trần Kiều đến tột cùng bị thất lạc như thế nào, người Trần gia đều rất mơ
hồ, chỉ biết rằng Trần Kiều đặc biệt đặc biệt chấp nhất, tâm tâm niệm niệm chỉ muốn căn cứ Kim Môn
nhanh chóng dẫn quân
về phía Nam tìm con trai của nàng, cái ý niệm này phát triển đến bây giờ đã thành ma chướng của
Trần Kiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.