Sau cửa, Hồ Trinh ôm A Văn trong tay đi đến, nàng vừa mới từ tầng 5 xuống, nên không biết An Nhiên và Trần Kiều đã nói những gì, chỉ thấy Trần Kiều nổi giận đùng đùng chạy về tầng 5, Hồ Trinh hỏi:
"Hai ngươi các ngươi lại sao vậy?"
"Không có gì!"
An Nhiên lắc đầu, không nói lại cuộc cãi vã giữa hai người với Hồ Trinh, chỉ còn lại vài người sống sót như vậy, nàng không muốn đem lời này nói ra, tạo kết cục bị mọi người xa lánh, nói rằng nàng dối trá cũng được, nói nàng làm ra vẻ cũng tốt, dù sao nhân tính đã như vậy rồi, hôm nay nếu thân phận đổi cho nhau nàng không tin ở thời khắc mấu chốt hai người kia sẽ bảo hộ nàng.
Chỉ là mọi người đều mong ước không cần đến thời khắc mấu chốt cuối cùng kia.
Sau đó, An Nhiên ngồi trêи giường lấy dung dịch tiêu độc ra dùng sức chà xát tay mình, loại dung dịch này có chứa cồn tiêu độc, ở bệnh viện có rất nhiều, trước đó An Nhiên không cảm thấy làm như vậy có lợi ích gì, nhưng vừa rồi nhìn Trần Kiều cầm chai dung dịch tiêu độc ném vào con tang thi trẻ con kia, An Nhiên cảm thấy dùng thứ này rửa tay cũng không tồi.
Hồ Trinh ngồi trêи giường 17 đặt A Văn đang ngủ trêи giường, lại bắt đầu sửa sang lại đồ ăn dọn xuống từ tầng 5, bận rộn bận rộn.
An Nhiên một bên nhìn một bên dùng thuốc khử trùng xoa xoa tay hỏi Hồ Trinh:
"Tại sao ngươi lại dọn xuống dưới? Chuyển đến dọn đi như vậy không cảm thấy phiền toái hay sao?"
"Không có biện pháp a, hiện tại ngươi là thần bảo hộ của chúng ta, ngươi ở dưới này, chúng ta đương nhiên cũng phải dọn xuống dưới."
Hồ Trinh khom lưng sắp xếp lại đồ vật, thuận tiện nhìn thoáng qua A Văn đang ngủ say trêи giường, khuôn mặt đầy ý cười ôn nhu, nhưng mà nàng vừa nói câu này, ý tưởng giống Trần Kiều như đúc, làm An Nhiên nghẹn trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Nàng rũ mục, không nói chuyện tiếp với Hồ Trinh, chỉ dùng sức xoa xoa tay mình, trong lòng lại vô cùng buồn bực, hiện tại hai người này đem nàng trở thành thần bảo hộ, nhưng thần bảo hộ của nàng đang ở đâu? Trêи đời này, ai có thể bảo hộ nàng?
Trời dần dần tối sầm, bên ngoài bệnh viện, có vài quảng trường rộng lớn cùng với toàn bộ Tinh khu, cả Tương Thành, thậm chí nơi xa hơn, đã hoàn toàn trở thành một đống phế tích, những ngôi sao dần lóe sáng ở không trung, vầng trăng khuyết sắc bén lạnh băng cũng đang treo trêи không trung chiếu ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất rộng lớn, cùng đống phế tích, soi xuống những cái xác không hồn đang lang thang không có mục tiêu nơi nơi du tẩu.
Có tang thi đang đi vật vờ đột nhiên như bước vào giai đoạn tiến hóa, phát ra một tiếng kêu "hô hô", xung quanh có rất nhiều tang thi nghe được âm thanh này, chúng nhanh chóng tụ lại, xem ra tang thi đã tiến hóa thêm một bước, đó chính là triệu hoán đồng loại!
Một chiếc xe Land Rover màu đen đang phi nhanh trêи cao tốc dưới bầu trời đêm, nhưng lại phải phanh gấp vì một đống xe lung tung rối loạn chất đống ở phía trước, Chiến Luyện lái xe trong miệng nhai một cọng cỏ, hắn mở cửa sổ xe, quay đầu nhìn xung quanh những chiếc xe chắn đường, chậm rãi có hai ba rồi bốn năm con tang thi đang chậm rãi du tẩu, hắn nhổ cọng cỏ trong miệng ra ngoài cửa xe.
Thứ bị nhai nát nhừ cứ như vậy bay ra ngoài, nện trêи mặt đất, biểu hiện nội tâm bực bội của chủ nhân trong giờ phút này.
"Thảo, đường lại bị chặn."
Lão Miêu ngồi trêи ghế phụ, là người lớn tuổi nhất trong 4 người, hắn bẻ khớp ngón tay của mình, tiếng kêu răng rắc phát ra, đồng thời nghiêng đầu nhìn Chiến Luyện hỏi:
"A Luyện, làm sao bây giờ? Còn muốn đi Tương Thành sao?