Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Tạm thời, những người này đã tụ lại một nơi để mở cuộc họp, An Nhiên nhìn nhóm người này dựng tạm
lều quân dụng để thương lượng làm thế nào mở ra không gian bên trong tảng đá, nàng yên lặng ôm chặt
Oa Oa, Tiểu Bạc Hà ngồi cùng nàng, các nàng cùng nhau ngồi ở bên cạnh hố sâu, nhìn hoàng hôn đỏ như
máu dần dần hạ xuống, đáy hầm kia đã lộ ra một đoạn không gian trong tảng đá.
Nàng đã nghĩ mọi biện pháp, giờ trừ bỏ tin tưởng những chuyên gia kia, nàng thật sự không biết nên
làm gì bây giờ, làm sao mới có thể tìm được Chiến Luyện, mới có thể đưa hắn ra khỏi đó.
Đêm dần dần lại tới, những chiếc đèn được thắp lên trong từng chiếc từng chiếc lều trại dựng ở bên
cạnh hố to, làm cho bầu trời đêm vốn lạnh lẽo nhiễm vài phần ấm áp.
Lưu Toa Toa khóc lóc, đi ra từ khu lều của những người bị thương nặng, đầu tóc nàng rối bời đi tới
bên người An Nhiên, ngồi xổm xuống, nhìn hố to trước mắt khóc to lên.
An Nhiên ngồi trêи một chiếc ghế dã ngoại giản dị, nàng ôm Oa Oa nhìn bóng đêm, phía sau lưng là
Tiểu Bạc Hà trung thành và tận tâm, nghe tiếng khóc của Lưu Toa Toa, An Nhiên khác bực bội nghiêng
đầu, nhìn nàng ta lạnh lùng nói:
"Muốn khóc thì tới nơi khác mà khóc, tâm tình ta đang không tốt, đừng khóc ở chỗ
này."
Oa Oa ngồi trêи đùi An Nhiên nghe nàng nói như vậy, thì vươn bàn tay nho nhỏ, sờ lên mặt An Nhiên,
mềm mại nói:
"Ma ma, ba ba nhớ ma ma."
"Là con nhớ ba ba sao, bảo bối."
An Nhiên cúi đầu, hôn hôn Oa Oa, hiện tại Oa Oa nói càng lúc càng nhiều, nói một câu ra, chủ ngữ vị
ngữ luôn không rõ.
Lưu Toa Toa ngồi xổm bên cạnh khóc đến sưng đỏ hốc mắt, nàng nghiêng đầu nhìn về phía An Nhiên,
khụt khịt, đáng thương hề hề hỏi:
"An Nhiên, ngươi có phải cũng chán ghét ta hay không?" "Không, ta không có chán ghét ngươi."
Mặt An Nhiên không có biểu tình ngước mắt nhìn lướt qua Lưu Toa Toa, rồi nhìn về phía hố to.
"Chúng ta đều không chán ghét ngươi, tại thiên tai nhân họa như thế này, ngươi có thể tự do lựa
chọn cứu người hay không."
Rất nhiều người đều ghi hận Lưu Toa Toa, ngay cả Triệu Như cũng hận không thể đánh
gãy chân Lưu Toa Toa, bởi vì nàng ta không có trách nhiệm mà đi theo Trương Bác Huân, nếu không
phải do Lưu Toa Toa thất trách, Bách Hoa thành không thiếu thuốc men, An Nhiên cũng sẽ không ra
ngoài đi tìm dược phẩm, toàn bộ Bách Hoa thành cũng sẽ không phải toàn dân vận động.
Thậm chí, căn bản sẽ không có thương vong lớn như vậy.
Nếu như Lưu Toa Toa ở rất nhiều người bị trọng thương không phải chết, hiện tại đã chết.
Thật sự có rất nhiều rất nhiều người đem hết thảy tội lỗi đổ lên người Lưu Toa Toa, tuy rằng mọi
người không nói ra nhưng ánh mắt nhìn Lưu Toa Toa thì tràn ngập oán hận.
Nhưng theo An Nhiên tình cảnh hiện giờ đã chứng thực cho một câu, dựa vào núi núi lở, dựa vào người
người đi, chỉ có thể dựa vào chính mình mới là vĩnh viễn, Bách Hoa thành bởi vì quá mức ỷ
lại Lưu Toa Toa, ngày thường không có thói quen thu thập dược phẩm cho nên khi Lưu Toa Toa vừa
đi, toàn bộ Bách Hoa thành lâm vào quẫn cảnh.
Việc này thật sự không thể trách Lưu Toa Toa được, giờ phút này khi đối mặt với Lưu Toa Toa, tâm
tình duy nhất của An Nhiên chỉ có thất vọng. "Thật sự ta không cố ý."
Lưu Toa Toa tựa như tìm được một đối tượng để thổ lộ hết, nàng khóc ròng nói với An Nhiên:
"Ta...ta chính là cùng Trương Bác Huân tìm được Đường Ti Lạc rồi nhưng mà Đường Ti Lạc đã có dấu
hiệu sinh non, vì vậy chúng ta liền ở lại nơi đó,sau đó .... sau đó đám người sống sót kia
phát hiện dị năng của ta... liền.... liền.... Trần Kiều quen biết với đám người kia, thật
sự... An Nhiên, Trần Kiều mang Đường Ti Lạc đặc biệt tới cậy nhờ đám người kia."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.