Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Kỳ thật An Nhiên cũng không phản cảm đối với những người phụ nữ có cơ bắp, đó là một loại biểu hiện
nét đẹp của lực lượng.
Nhưng nói thế nào nhỉ, cánh tay của những người phụ nữ này có cơ bắp thì thôi, nhưng các nàng ấy
trừ bỏ có cơ bắp ra thì cơ ʍôиɠ cũng rất mượt mà, còn mặc bikini, ʍôиɠ cơ bắp kia bị người sờ tới
sờ lui, lóe lên thứ ánh sáng bóng nhẫy.
Không phải sự bóng loáng của làn da mà là bóng nhẫy của mỡ động vật, nhìn qua làm người ta cảm thấy
không muốn ăn, không thoải mái.
Nàng lại nhìn về phía Chân Tuyết Cửu, người lập chí viết một quyển ký lục về mạt thế, giờ phút này
hắn đang ôm hành lý của mình, co rúm lại trong một góc, mà Cốc Tường cũng là vị bảo tiêu
của Chân Tuyết Cửu trả lời nàng:
"Muốn người nào? Mấy người đàn ông lúc trước tới cùng cô nhỏ này sao?" "Còn có người phụ nữ hôm
trước sinh ra đứa nhỏ ở chỗ này của các ngươi." An Nhiên trả lời Cốc Tường, nghĩ nghĩ nói thêm:
"Ta cũng không muốn động võ với các ngươi, ngươi có thể nói điều kiện đi."
"Điều kiện sao?"
Cóc Tường quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía sau, ở nhà gỗ phía sau, Trần Kiều kéo một cánh cửa đi
ra, phía sau nàng là một người đàn ông đặc biệt thô tráng, quần áo trêи người hai người rất ít,
cũng không khó đoán, vừa rồi trong phòng Trần Kiều và người đàn ông kia đang làm gì.
Vì thế Cốc Tường nói:
"Phụ nữ ở chỗ chúng ta không đủ, ngươi có thể làm chủ, để Bách Hoa thành các ngươi đưa mấy người
phụ nữ tới đây được không?"
Hắn nói rất nghiêm túc, cũng không có biểu tình dơ bẩn hay đáng khinh gì, phảng phất như đang nói
một giao dịch rất tầm thường mà thôi.
Chân Tuyết Cửu ở bên cạnh ôm hành lý nhịn không được lên tiếng, giải thích cho An Nhiên:
"Là như thế này, An Nhiên, kỳ thật bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì sau khi tố chất thân thể thay
đổi, ɖu͙ƈ vọng cũng tăng lên rất nhiều, nhu cầu đối với phụ nữ xác thật tăng lên rất nhiều."
"Đây đều là vì ăn thịt động vật biến dị gây ra sao?"
An Nhiên hỏi Chân Tuyết Cửu, hắn gật gật đầu, đây là nguyên nhân chủ yếu mà trong thời gian
dài như vậy hắn không rời đi nơi này, hắn muốn nhìn một chút, ảnh hưởng của thịt biến dị
đối với thân thể của con người, đến tột cùng sẽ ảnh hưởng tới con người đến trình độ nào.
"Điều này không có gì là không tốt cả."
Một người đàn ông ở trong rào tre, nắm chặt tay nhìn An Nhiên, trong mắt hắn, chứa đầy ɖu͙ƈ vọng
trần trụi, phảng phất như một giây tiếp theo hắn sẽ xông lên lột sạch quần áo của nàng, khẩu khí
rất lớn nói:
"Hiện tại thân thể chúng ta càng lúc càng cường tráng, hơn nữa sức lực cũng lớn, tốc
độ cũng nhanh, càng thích hợp để sinh tồn ở mạt thế, mỹ nữ a, ngươi hoặc cho phụ nữ tới đây, hoặc
chính ngươi tới đây, nếu không, đứa bé kia, còn có người đàn bà tên là Đường Ti Lạc kia, chúng ta
sẽ không giao ra."
"Cái này "
An Nhiên giơ tay lên, xoa xoa huyệt thái dương. "Chỉ sợ không phải do các ngươi quyết định đi." Cốc
Tường duỗi tay, làm thủ thế ngăn lại An Nhiên:
"Trước tiên không động võ, sự lợi hại của ngươi ta đều nghe thấy, ngươi muốn người, cũng có thể
mang đi, bất quá Trần Kiều, chúng ta muốn nàng ở lại.:
"Tùy tiện đi, ta cũng không tính toán mang nàng trở về.:
Nhìn dáng vẻ như sự tình đã được giải quyết, An Nhiên xoay người không chờ kéo cửa xe để lên
xe thì một tấm lưới được bện bằng dây thừng rơi xuống từ trêи đỉnh đầu nàng, Chân Tuyết
Cửu ở bên trong hàng rào thép gai hô to một tiếng:
"Cẩn thận!"
Lưới trùm lên trêи đầu An Nhiên cùng Triệu Như, sau đó hai người bị mắc vào đó kéo lên cao, trong
tiếng cười ha ha thô to của đám đàn ông, họ bắt lấy hai người phụ nữ giống như bắt lấy con mồi,
cười thập phần vui sướиɠ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.