Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Được An Nhiên vô tình gợi ý, nháy mắt Triệu Như phảng phất như tìm được phương
hướng phấn đấu, tuy rằng dị năng của Lưu Toa Toa phi thường lợi hại, có thể cứu người
chết sống lại, nhưng nàng ấy chỉ có một, là duy nhất trêи đời này, vì vậy Bách Hoa thành không thể
để toàn bộ hy vọng đặt trêи một người được.
Bọn họ phải tìm ra được cách giải quyết vấn đề khám chữa bệnh, ví dụ như dùng rượu tinh khiết với
nồng độ cao, hoặc gieo trồng một ít dược thảo, sau đó bồi dưỡng một đám chuyên gia để tinh luyện
dược thảo thành các loại thuốc đông y.
Nếu không thì thu mua những tư liệu về y học trước mạt thế từ những lữ khách đi ngang qua Bách Hoa
thành, rồi chính mình xây dựng kiến tạo một xương để tinh luyện ra dược phẩm, những dược phẩm cao
siêu gì đó tạm thời chưa thể tạo ra được nhưng ngay bây giờ Bách Hoa thành có thể trồng một ít cây
bông, làm một chút băng gạc đơn giản....
Triệu Như thuộc phái hành động, vừa nghĩ đến sẽ lập tức bắt tay vào làm, nàng mở một cuộc họp ngắn
với tổ chữa bệnh ở nơi này, giao việc ở đây cho Lưu Toa Toa, sau đó trang bị cho Lưu Toa Toa một số
tài liệu về hộ lý cần thiết.
Nàng và Lương Tử Ngộ thì trở lại Bách Hoa thành, tổ chức dị năng giả hệ mộc, gieo trồng cây bông
cùng với thảo dược, đồng thời mua sách vở tài liệu y học từ những người lữ hành.
An bài như vậy bởi vì tình huống ở bên này của An Nhiên tương đối phức tạp hơn, động bất động là
long trời lở đất, mạng người dễ dàng bị chôn vùi, cho nên người gặp nạn sẽ có sự nguy hiểm về sinh
mệnh mà ở Bách Hoa thành thì hoàn cảnh tương đối an ổn hơn, cho nên để Lưu Toa Toa ở lại bên người
An Nhiên sẽ có công dụng lớn hơn.
An Nhiên lắc đầu cười nhìn Triệu Như hưng phấn lôi kéo Lương Tử Ngộ trở về Bách Hoa thành, vẻ mặt
nàng bất đắc dĩ, rồi nhìn dị năng giả hệ thổ bắt đầu phân công nhân thủ đi chuyển đổi thổ địa bị
thạch hóa về bùn đất, sau đó An Nhiên nghiêng đầu nhìn thấy Trần Triều Cung với bộ mặt
nghiêm túc suy nghĩ sâu xa nhìn lên không trung ở phía Nam.
Sau lưng hắn có vài tên thuộc hạ không biết tới từ lúc nào, có khả năng bọn họ nghe được tin tức
Trần Triều Cung bị đưa tới chỗ này cho nên cũng đi theo tới.
Trần Triều Cung sau khi tự hỏi thì quay đầu lại nói vài câu với đám thuộc hạ, mấy người kia liền
lái xe đi về phía Nam, lúc này hắn mới nhìn về phía An Nhiên, cười cười với nàng, giải thích:
"Ta để bọn họ đi tìm Trần Kiều."
An Nhiên gật gật đầu, không nói chuyện, cũng không đặt lực chú ý ở trêи người Trần Triều Cung nữa.
"An Nhiên, An Nhiên, ngươi nhanh tới đây nhìn xem a."
Dưới ánh mặt trời, ở bụi hoa bên kia, chỗ khu vực của nhóm chuyên gia nghiên cứu, có người đứng
trước một tấm màn che kêu tên An Nhiên, giọng nói gấp gáp, bên trong có một cỗ cảm giác như đang
rất hưng phấn.
Lập tức An Nhiên chạy tới, xuyên qua một đám hoa lớn, tới gần khu vực nghiên cứu của nhóm chuyên
gia, nàng xốc lên tấm màn che, thấy bên trong đứng một vòng người, họ vây quanh một chiếc
bàn gỗ rất lớn, thấy An Nhiên đi vào, người ở bên cạnh bàn tự động tách ra làm cho tầm mắt
của An Nhiên nhìn chuẩn xác thứ ở trêи mặt bàn.
Trêи mặt bàn đặt con tang thi hệ thổ hôm qua bọn họ giết được, bụng của nó đã sớm bị Chiến Luyện
đâm thành bùn nát, làn da màu xanh lam còn tản ra thứ ánh sáng lấp lánh lộng lẫy.
An Nhiên nghiêng đầu hỏi vị chuyên gia gọi nàng tới:
"Ngươi muốn ta nhìn cái gì? Nhìn đại JJ của tang thi hệ thổ hay sao?" "Văn minh a, văn minh chút
a."
Có người cúi đầu chỉ chỉ ngón tay lên mặt bàn:
"Nhìn đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.