Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Chỗ quần áo còn lại thì được căn cứ Thời Đại vừa nghe tin mua tất cả đi rồi, ngay từ đầu An Nhiên
còn không hiểu được, vì sao căn cứ Thời Đại phải dùng nhiều quần áo quân dụng như vậy, rốt cuộc
loại quần áo này với thời tiết nóng nực như vậy, mặc vào người sẽ rất là khó chịu, cả
người giống như bị bọc thảm lông, cực kỳ oi bức.
Nếu người ở căn cứ Thời Đại thiếu quần áo mặc thì đám người bọn họ lợi hại như vậy có thể trực tiếp
đi nội thành lấy là được.
Sau đó An Nhiên nghe người khác nói về chuyện này mới biết, người ở căn cứ Thời Đại kia, tiêu hao
quần áo rất nhanh, bởi vì đám người bọn họ cơ hồ không làm bất luận chuyện gì khác ngoài đi giết
động vật biến dị cùng với nuôi dưỡng số động vật biến dị dùng để ăn thịt.
Cho nên những người này mỗi lần đối đầu với đám động vật biến dị thì quần áo lại bị
tổn hại một lần, cái loại quần áo dày dặn chịu được lăn lộn này bọn họ thích nhất a.
Tiếp theo, vở kịch lớn được mở ra rồi, bọn Chiến Luyện bắt đầu đào được các loại súng ống đạn dược
ở bên trong kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, họ còn đẩy ra đạn pháo liên hoàn, cuối cùng, dưới
khuôn mặt đầy bất đắc dĩ của Trần Triều Cung, mấy người Chiến Luyện đẩy ra vài quả tên lửa đạn đạo,
được Vân Đào cẩn thận mang từ hố sâu vận chuyển về Bách Hoa thành.
Bàn Tử đứng ở bên cạnh Trần Triều Cung, cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của hắn nói:
"Thấy không? Có thấy không? Căn cứ Kim Môn các ngươi còn dám phái máy bay tới ném bom chúng ta, thì
chúng ta liền phóng vài quả tên lửa đạn đạo bay qua, các ngươi xác định mọi người cùng đồng quy vu
tận chứ? Ấy,
không đúng, chúng ta có ít người như vậy, các ngươi lại có nhiều người như kia, vậy cùng đồng quy
vu tận thì chúng ta cũng coi như là thắng lợi a." Trêи mặt Trần Triều Cung vẫn treo nên nụ cười bất
đắc dĩ xen lẫn với tràn ngập khổ ý, hắn sớm đoán ra được sẽ có kết quả như thế này, khi hắn nghe
nói An Nhiên cùng Chiến Luyện tìm được kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, hắn vẫn luôn yên tĩnh xem
kỳ biến.
Đương nhiên hắn không hy vọng Bách Hoa thành có thể tìm được vũ khí nóng để dựa vào, nhưng kho tài
nguyên chuẩn bị chiến đấu kia, bên trong nó cất chứa phần lớn đều là vũ khí nóng tinh tiến nhất,
những vật dụng hàng ngày và chỗ xăng dầu kia đều là thứ nhỏ bé, thứ mà căn cứ Kim Môn muốn có nhất
chính là vũ khí nóng ở bên trong.
Tuy rằng ở mạt thế này, vũ khí nóng dùng một kiện thì thiếu đi một kiện, có lẽ sau này nó sẽ không
mang lại được đả kϊƈɦ gì cho cái thế giới kỳ quái này, nhưng ít ra, hiện tại nó có thể rất hữu dụng
khi dùng để kinh sợ chính bản thân nhân loại.
Quả thực giống như lời Bàn Tử nói, từ nay về sau, căn cứ Kim Môn muốn động vào Bách Hoa thành
cần phải suy xét cẩn thận, sợ rằng Bách Hoa thành sẽ đồng quy vu tận, đến lúc đó
người chết ở căn cứ Kim Môn sẽ nhiều hơn rất nhiều so với Bách Hoa thành a.
Vì thế có súng ống đạn dược, Bách Hoa thành lập tức trở nên phá lệ trâu bò a, mỗi người đi đường
đều đỉnh sống lưng thẳng tắp, sợ người nơi khác tới không biết hiện giờ lưng cùng với thắt lưng của
Bách Hoa thành cứng tới như thế nào, khi buôn bán với người khác đều mang tư thái ngươi thích mua
thì mua không mua thì cút.
Tuy rằng súng ống đạn dược hay tên lửa không thể trang bị cho người bình thường mỗi người một cái
nhưng hiện giờ có thể nói, sẽ không có người dám tới nơi này để nháo sự nữa.
Thời điểm Bàn Tử thể hiện các loại đắc ý dào dạt trước mặt Trần Triều Cung thì người
được phái đi tìm Trần Kiều ở phía Nam đã trở lại.
Bọn họ cũng không mang về được gì nhiều, chỉ mang về được một chiếc lắc tay của Trần Kiều, giao cho
Trần Triều Cung.
Bóng đêm mỹ lệ dần dần lan tới, Trần Triều Cung ngồi trêи ghế dã ngoại, phía sau lưng hắn là mấy
người thuộc hạ, mọi người đều im lặng không lên tiếng.
Hắn cúi đầu, trong tay cầm chiếc lắc tay của Trần Kiều, hắn cúi mặt nhìn, biểu tình trong mắt là
một mạt sầu bi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.