Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Tuy rằng Trần Triều Cung có nghe qua về sự tình ở bên ngoài, nhưng Bách Hoa thành thật sự quá an
toàn, căn bản còn không có người đánh hắt xì, cho nên hắn một lòng chỉ nghĩ đến việc nổ bỏng ngô,
căn bản không chú ý tới việc lưu hành cảm mạo.
Mà đại khái Bách Hoa thành đóng cửa, bên trong thành không có người nào rảnh rỗi đi ngang qua hay
đi cầu trị liệu, ai muốn đi vào cần phải trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc mới có thể đi vào, cho
nên bọn thuộc hạ của hắn cũng không thể tự do ra vào Bách Hoa thành.
Điều này làm cho tin tức của Trần Triều Cung bị hạn chế, cho nên hắn cũng không biết, ở Bách Hoa
thành, thậm chí ở cửa thành không có người nào bị biến thành tang thi.
Triệu Như lại nhìn hắn một cái, trong lòng có chút so đo, lời này của hắn, người nói như vô tình
nhưng người nghe thì hữu ý, vì sao người ở Bách Hoa thành luôn rất xa lạ với từ ngữ như "virus tận
thế", mọi người gọi nó là
lưu hành cảm mạo, mà Trần Triều Cung này vừa há mồm ra là nói "virus tận thế"?
Điều này thuyết minh rằng Trần Triều Cung rất quen thuộc với nó!!! Đúng, không sai, là hắn đúng là
hắn, chính là hắn!
Vài người mặc áo blouse trắng phía sau Triệu Như lập tức có cảm giác hưng phấn, dọn
dẹp dụng cụ trong tay, tất cả đều là thiết bị lấy máu, Triệu Như cũng không lên tiếng chỉ dẫn
Trần Triều Cung tới ngồi ở chiếc bàn gấp, buộc dây garo lên bắp tay hắn, rồi lấy tăm bông
tiêu độc cho làn da trêи cánh tay hắn, kim tiêm nhỏ bé chui vào cánh tay lấy máu của
Trần Triều Cung.
Sau khi hoàn thành toàn bộ quy trình, Lương Tử Ngộ cùng Bàn Tử âm thầm thả lỏng
khẩu khí, nhìn dáng vẻ, Trần Triều Cung không giãy giụa chút nào, hắn có phải muốn dấu
diếm dị năng của mình hay không? Hay là kỳ thật hắn không biết dị năng của mình có thể ức chế được
virus tận thế hay không?
"Như vậy là được rồi chứ?"
Trần Triệu Cung thấy Triệu Như rút ống tiêm ra, trong lòng nảy sinh ra nghi ngờ, nhưng mặt ngoài
vẫn bất động thanh sắc hỏi Triệu Như.
"Chỉ là kiểm tra đo lường virus mà thôi, phải lấy một túi máu lớn như vậy sao?"
Lượng máu kia có tới 200ml đi, bằng một lần hiến máu nhân đạo rồi!
Triệu Như không nói gì, nhưng Lương Tử Ngộ đứng ở một bên, lại cười nói:
"Coi như làm việc thiện đi, hiến chút máu cho kho máu của Bách Hoa thành đi, nói không chừng ngày
nào đó, máu của Trần tiên sinh đây có thể cứu sống một vài mạng người đâu."
"Được rồi."
Trần Triều Cung dùng tăm bông ấn lên nơi bị rút máu.
"Ta cũng không biết các ngươi đang làm gì, nếu có gì kỳ thật có thể nói rõ ràng, hiện giờ ta là cá
trêи thớt của Bách Hoa thành rồi, còn có thể nhảy nhót hay sao? Các ngươi nói đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Lương Tử Ngộ cúi đầu khom lưng đưa tay về phía trường học ý bảo hiện giờ Trần Triều Cung có thể đi
rồi.
Đương nhiên hắn sẽ không nói rõ với Trần Triều Cung, hiện tại bọn họ hoài nghi hắn có dị năng ức
chế virus tận thế, cho nên mới rút một túi máu đầy để về làm nghiên cứu rồi.
Trần Triều Cung lại cẩn thận nhìn qua Lương Tử Ngộ, nhưng mặt của Lương Tử Ngộ bị khẩu
trang che khuất, muốn nắm bắt tìm tòi gì qua mặt hắn thì cũng đạt được không quá nhiều tin tức,
nhưng người nhạy bén như
Trần Triều Cung, từ lúc Bàn Tử mỗi ngày đều dựa gần vào hắn, hắn liền biết ước chừng có chuyện gì
đã xảy ra.
Hiện giờ hắn trở thành tù nhân, năng lực hữu hạn, tất nhiên cũng không thể thám thính ra nhiều, vì
thế chỉ có thể tự hiểu rõ, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, buông tay áo bị cuộn lên xuống, một lần nữa
lấy túi hạt ngô cùng Bàn Tử đi về phía trường học.
Mấy người Triệu Như đã thu thập thiết bị lấy máu ở trêи bàn, Bàn Tử thì đẩy cái xe đẩy khi đi ngang
qua Lương Tử Ngộ, thì hai người trao đổi cho nhau ánh mắt tự hiểu rõ, sau đó, từng người rời đi làm
việc của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.