Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Ngoài cửa Bắc rộn ràng nhốn nháo, mọi người đều đang nhón chân mong chờ, Vân Đào mở cửa thành ra,
đưa hai phong thư cho mọi người, là giấy mời lãnh đạo của Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại.
Hai phong thư kia, rất nhanh được đưa tới tay hai vị lãnh đạo, Hồ Chính cùng lãnh đạo của Tiểu Chu
thành lần lượt xuất hiện ở bên ngoài cửa Bắc của Bách Hoa thành, trêи mặt hai người đều là
sự mỏi mệt, trong đám người khổng lồ ở cửa Bắc này, sắc mặt ai ai cũng không khác biệt lắm.
"Kỳ quái, rõ ràng Bách Hoa thành hẹn hai vị lãnh đạo của hai căn cứ tới đây mà, tại sao họ còn
không mở cửa thành ra?"
"Đúng vậy, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, chúng ta không dám rời đi nơi này, thật sự nếu không
mở cửa thành, để tự do mậu dịch, sợ sẽ khuyết thiếu vật tư dùng cho mùa đông."
"Sớm biết như vậy, ngay từ đầu nói rõ điều kiện rồi, chơi tập kϊƈɦ cái gì chứ
???"
Có người đưa ra vài câu oán hận, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc Hồ Chính và lãnh đạo của
Tiểu Chu thành nghe thấy, Hồ Chính quay đầu lại căm tức nhìn, mà người còn lại thì cúi gầm đầu
xuống, không nhúc nhích nhìn mặt đất.
Đám người tụ tập ở ngoài cửa thành này phần lớn đã đợi hơn nửa tháng, thậm chí có rất nhiều người
vừa tới Bách Hoa thành đã bị bệnh nguy kịch thiếu chút nữa biến thành tang thi nhưng bọn hắn vẫn
sống, không tiếp nhận sự trị liệu của Lưu Toa Toa mà họ vẫn sống.
Mọi người còn chưa tổng kết ra đây là vì sao, nhưng người vẫn sống, trong lòng họ ít nhiều đều
có oán khí, oán khí đối với lãnh đạo của Tiểu Chu
thành đối với căn cứ Thời Đại, nếu không có một trận đánh bất ngờ không lượng sức như vậy, Bách Hoa
thành ngày hôm nay cũng không có đóng cửa thành, bọn họ làm gì phải ngồi ở đây hứng gió lạnh chứ.
Đương nhiên, ai cũng không thể khẳng định, trận đánh bất ngờ kia là do Tiểu Chu thành làm, hay là
do căn cứ Thời Đại làm, Lạc Phi Phàm đã tra tấn cùng bức cung vài lần, nhưng không ai chịu nói, hắn
cũng không đi tra tấn bức cung nữa.
Dù mặc kệ là do ai làm, thì không phải Tiểu Chu thành thì là căn cứ Thời Đại, nếu không nữa thì là
căn cứ Kim Môn, hoặc là những căn cứ lớn lớn bé bé mới ngoi đầu dậy, dù sao cũng không quan trọng
nữa.
Điều quan trọng là, Bách Hoa thành đã nhận rõ ra một hiện thực, thừa hành mạt thế này là luật rừng,
trong luật rừng, ta muốn sống thì ngươi phải chết, để cho mình không rơi vào địa vị chờ đánh thì
phải phát triển chính bản thân mình, chính mình phải cường đại lên, dùng sức mạnh làm những người
giở trò quỷ với Bách Hoa thành phải kinh sợ.
Khoảng thời gian trước, muốn mượn Lưu Toa Toa chỉ có hai nơi Tiểu Chu thành và căn cứ Thời
Đại, cho nên Bách Hoa thành thỉnh hai người phụ trách của hai căn cứ tới đây, mời họ làm
gì ư? Tạm thời đứng ở ngoài cửa chờ xem đi.
Nhưng chỉ đứng ở đây, người người ở ngoài cửa đều lên tiếng oán thán, Hồ Chính là người đầu tiên
không nhịn được, mở miệng, hô lên về phía vọng tháp lộ ra một góc khỏi đám cây cối rậm rạp.
"Các ngươi mời chúng ta tới đây, chính là đãi khách như vậy sao? Chúng ta muốn gặp An Nhiên, mở cửa
thành ra! Mở cửa con đường mậu dịch ra luôn a."
Hiện giờ, tuy rằng cũng có người đi vào được Bách Hoa thành nhưng cửa Bắc và cửa Nam chỉ mở ra một
cánh cửa nhỏ, hơn nữa được canh gác cực kỳ nghiêm khắc, toàn bộ người đi vào Bách Hoa thành phải
nộp vũ khí lên, và chỉ cho phép lữ khách đi từ phía nam sang phía Bắc nhận tiếp tế đi vào.
Vậy có ý nghĩa gì, là không có một người nào có thể ở lại trong Bách Hoa thành, toàn bộ những lữ
khách muốn đi vào, thì buổi sáng phải nộp vũ khí lên, hoàn thành một trình tự kiểm tra cực kỳ phức
tạp, sau khi tiến vào mua sắm xong trước khi mặt trời xuống núi phải ra ngoài từ cửa Nam.
Không muốn đi ra ngoài sao, được thôi, dùng vũ lực ép ra ngoài a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.