Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
An Nhiên ngồi trêи giường đất nhà mình, lật giở bản vẽ mà Tiểu Chu thành cùng căn cứ thời đại
đưa tới, Oa Oa thì cầm một cái bát cùng một cái muỗng trong tay, đang từng muỗng từng
muỗng bón cho đại cẩu cẩu Sam của nàng.
Tiểu Bạc Hà thì đứng ở sau lưng Oa Oa, còn Chiến Luyện đang ở bên góc nhà lau lau rửa rửa nồi hơi
phát điện, chuẩn bị bắt đầu từ hôm nay chính thức nhóm lửa sưởi ấm.
Lúc trước, đám đầu gỗ được gửi ở trong khu rừng biến dị rốt cuộc có nơi dụng võ, mỗi ngày mỗi nhà
được phát một bó củi, rất nhanh, đám củi lửa tồn trữ trong nhà đều tiêu hao rất nhiều, có chút
trứng chọi đá.
Lúc mùa hè, bọn họ đã lãng phí quá nhiều củi gỗ, khi đó cảm thấy nhiều củi đến không có nơi để, vì
vậy còn phá giá bán không ít cho Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, hiện tại, người của Bách Hoa
thành có chút hối hận. Bàn Tử cùng Vân Đào vừa nói chuyện vừa vào sân nhà An Nhiên, từ xa Bàn Tử đã
trêu đùa với Oa Oa.
"Ta nói này Oa Oa a, cháu nuôi cẩu cẩu kia có lợi ích gì a? Đến xương cốt cũng không ăn được."
"Sam không ăn xương cốt!"
Oa Oa rất nghiêm túc giải thích với Bàn Tử, hiện giờ nàng đã có thể nói rất lưu loát, giống như
tiểu đại nhân rồi.
"Sam ăn thịt, hắn có thể ăn thịt biến dị có độc đâu."
Nói xong, Oa Oa rất nghiêm túc bón cho Sam một muỗng thịt mềm, còn vươn tay sờ sờ đầu Sam, sủng
nịnh nói:
"Sam ngoan, chốc lát nữa Oa Oa mang ngươi đi vào rừng bắt thịt biến dị ăn a."
Ai ai cũng biết trong nhà An Nhiên có một kẻ điên, kẻ điên hoàn toàn xem mình là một con chó lớn,
kẻ điên này được Oa Oa gọi là Sam, ban ngày tứ chi chạm đất canh giữ sân nhà An Nhiên cùng chơi với
Oa Oa, buổi tối ngủ dưới mái hiên mặc gió táp mưa sa.
Sau đó An Nhiên không thể nhìn được, đành phải bảo Chiến Luyện làm một căn nhà nhỏ cho
Sam, Oa Oa an bài Sam ngủ bên trong căn nhà nhỏ đó. Có người ngẫu nhiên còn nghe thấy An Nhiên răn
dạy Oa Oa rằng, không nên đối đãi với Sam như thế này hay như thế kia, Oa Oa còn khí
phách tranh luận, cẩu cẩu phải như này như này a.
Dù sao thì đó là chuyện nhà An Nhiên, không ai dám hỏi thăm gì nhiều, vì vậy đến tột cùng người tên
Sam kia mạch nào có bị làm sao mà tự nhận mình là một con chó lớn, cũng không ai có thể mở ra đầu
óc của hắn để nghiên cứu cả.
Vài người cười nói rồi bắt đầu nói chính sự, Vân Đào ngồi xuống ghế, tiếp nhận một chồng bản vẽ từ
An Nhiên, nhíu mày lật giở, nói:
"Về vấn đề này, chúng ta phải thận trọng suy xét, bọn họ chen chúc ở kia, cửa thành tuyệt đối
không thể mở rộng được, bằng không ngày nào đó khuya khoắt, mọi người còn không kịp phản
ứng lại, đã bị hai cái căn cứ này mò vào đốt giết đánh cướp, đây là một tai họa ngầm rất lớn, không
thể không coi trọng."
"Nhưng hiện tại căn bản bọn họ không đi a, người càng lúc càng nhiều, còn chặn ở cửa Bắc."
Bàn Tử tương đối bực bội.
"Các ngươi có biết đám người bên ngoài giờ bao nhiêu không, hiện tại giống như dân du
mục, dựng lều trại không chịu đi, cũng không chú ý vệ sinh, nơi nơi đều là rác rưởi, trước kia
không có bọn họ, tinh hạch của động vật biến dị tới cửa Bắc đều là của chúng ta, nhưng
sau bọn hắn tới, tinh hạch đều bị bọn họ thu thập."
"Vậy nghĩ cách đuổi bọn họ đi." Vân Đào nói tiếp:
"Rác rưởi là vấn đề nhỏ, cửa Bắc cứ để như vậy, là vấn đề rất lớn, rất có khả năng sẽ đè ép không
gian sinh tồn của Bách Hoa thành."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.