Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
"Từ chủ nghĩa nhân đạo mà nói thì đuổi bọn họ đi, không cho bọn họ thành lập căn cứ thì có chút
không được, để ý mang tai tiếng."
Triệu Như vừa nói vừa đi vào nhà, nàng tựa hồ nghe đầy lỗ tai những việc bên ngoài kia, giờ ngồi
trêи ghế bắt đầu phát biểu cái nhìn của mình.
"Tính thêm thêm bớt bớt hai cái căn cứ này khoảng trêи trăm vạn người đâu, nhiều người như vậy,
tỷ lệ người già cùng trẻ nhỏ cũng chiếm không ít, những người này các ngươi tính đuổi họ đi đâu?"
Đối với Triệu Như mà nói, những thanh niên trai tráng kia có thể mặc kệ, nhưng người già và trẻ
nhỏ thuộc về quần thể yếu nhược ở mạt thế, nếu không suy xét đến quần thể yếu nhược đó,
chỉ chăm chăm sống tự tại thoải mái, Bách Hoa thành sẽ bị toàn bộ những căn cứ lớn nhỏ trong thiên
hạ này lên án, trước hay sau cũng không phải chuyện tốt gì.
"Chưa nói mặc kệ họ ạ, nhưng quản như thế nào bây giờ?" Bàn Tử khoanh tay hỏi lại Triệu Như:
"Cũng không thể vì quản bọn họ mà đem mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm đi."
"Nói rất đúng."
Vân Đào gật gật đầu, trêи mặt hắn hiện vẻ suy nghĩ.
"Chúng ta bây giờ, còn không biết những người lúc trước bị xử quyết công khai kia có quan hệ gì với
Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại hay không, đương nhiên, sự tình đó đã qua đi, chúng ta đã sớm
nói rõ thái độ không truy cứu của mình rồi."
Hắn nhìn Triệu Như, rất nghiêm túc hỏi:
"Nhưng mà Triệu Như a, ngươi ngẫm lại đi, nếu những người tập kϊƈɦ lúc trước là người của Tiểu Chu
thành và căn cứ Thời Đại, hiện tại ta giải thiết hai nơi này tà tâm của bọn họ không chết, mà bọn
họ hợp lại làm một căn cứ mới, thành lập ngay trước cửa Bắc của chúng ta, chúng ta ở trong Bách Hoa
thành có thể nhìn thấy kiến trúc của căn cứ bọn họ, vậy sẽ có biết bao nhiêu tai họa ngầm đây."
"Như vậy, thì mở rộng diện tích của Bách Hoa thành ra, tiếp nhận những đứa trẻ kia, còn lại những
tráng niên thì đuổi hết đi."
Triệu Như vẫy vẫy tay, lại bổ sung một câu:
"Ta không phải bạch liên hoa có tâm địa thiện lương, ta chỉ lo lắng cho đám nhỏ, còn lại, sống hay
chết có quan hệ gì tới ta. "
"Được rồi, các ngươi cũng đừng cãi cọ nữa."
An Nhiên ngồi trêи ghế, ngăn Bàn Tử đang muốn phát biểu ý kiến lại.
"Căn cứ nhà người khác còn chưa có xây dựng đâu, chính Bách Hoa thành đã nháo nội chiến rồi."
Sau đó An Nhiên nghĩ nghĩ, nói với bọn họ:
"Có thể xây thành, cứ để bọn họ xây đi tùy tiện bọn họ, muốn ở đâu thì ở đó, cửa Bắc thì cửa Bắc,
nhưng cá nhân ta cho rằng, Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại có khả năng không thể hợp nhất được,
chuyện này không dễ, vậy từng người quản lý địa bàn riêng của mình, ở giữa dựng một tường vây,
phỏng chừng có thể được."
"Vấn đề của Tiểu Chu thành quá nhiều, bản thân thủ lĩnh của họ là một người do dự,
không quyết đoán, dẫn theo toàn bộ Tiểu Chủ thành đều không có dứt khoát."
Chiến Luyện đi tới, lời An Nhiên muốn biểu đạt, hắn thập phần đồng ý. "Mà tác phong của căn cứ Thời
Đại thì quá bưu hãn, hai căn cứ hợp thành một, Tiểu Chu thành sẽ bị căn cứ Thời Đại đè nặng mà
đánh, ta cũng tán thành lời An Nhiên nói, bản thân hai căn cứ này có rất nhiều vấn đề rồi, muốn
hợp làm 1 rồi xây dựng một căn cứ ngoài cửa Bắc của Bách Hoa thành đích xác là không
có khả năng thành công."
"Ý chính là căn bản không cần chúng ta đi quản sao?"
Triệu Như nhíu mày không cần Bách Hoa thành quản, hai căn cứ không hợp nhất thành một,
căn cứ ở cửa bắc kia cũng không thể xây dựng, cho nên mọi người đang tranh luận về hai cái căn cứ
kia hoàn toàn không có ý nghĩa đi, khiến cho hai cái nơi đó tự mình lăn lộn đi thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.