Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Dù sao, hắn đã bị Bách Hoa thành truyền ra lời đồn như vậy, Trần Triều Cung có giải thích như thế
nào cũng như đang che dấu, vậy hắn giải thích càng nhiều thì ở trong mắt người khác càng làm ra vẻ,
cho nên không cần giải thích, xoay người đi là được rồi.
Quả nhiên, vị lãnh đạo của Tiểu Chu Thành cùng với người phụ trách của căn cứ Thời Đại nhìn thái độ
này của Trần Triều Cung liền có chút lo sợ không yên, tự hỏi đây là yêu cầu quá mức lỗ mãng hay
sao? Hay là cần đưa một chút chỗ tốt mang tính thực chất cho Trần Triều Chung, làm sao hắn mới bằng
lòng dọn đến cứ trú ở cửa Bắc?
Mặc kệ hai người lãnh đạo có nghĩ thế nào, nói tóm lại, bọn họ không còn dám chạy tới quỳ xin trước
mặt Trần Triều Cung nữa.
Nhưng hai người kia đứng ở trước sân nhà An Nhiên, thương lượng làm như thế nào để cầu xin Trần
Triều Cung thì cô bé vẫn luôn đi sau người phụ trách của căn cứ Thời Đại lại giật giật bước chân đi
vào trong sân nhà An Nhiên, đứng trước mặt An Nhiên đang rót trà, vẻ mặt lã chã chực khóc.
An Nhiên buông ấm trà xuống, gạt ra một bông hoa đang lặng lẽ bò lên cái bàn rồi nhìn thoáng cô bé
đang đứng trước mặt, sau đó nhìn thoáng sang Vân Đào với vẻ mặt nghi vấn.
Lúc này Vân Đào mới nói:
"Hôm nay nàng đi theo người phụ trách của căn cứ Thời Đại vào đây." Sau đó Vân Đào thấp giọng nhắc
nhở An Nhiên:
"Đây là người mà Hồ Chính khiêng về nhà..." "Nga."
Không cần phải nói gì thêm, An Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về cô bé gái đang đứng trước mặt nàng
hỏi:
"Hồ Chính đã bị ta giam lại, không khác với ngồi tù là bao, thậm chí còn sống không bằng chết,
ngươi không cần phải khóc nữa."
Sắc mặt vàng như nến của cô bé kia lập tức trắng bệnh, nhìn An Nhiên, hoảng loạn lắc
đầu.
"Không, không phải, ta muốn gặp hắn.... ta... ta muốn gặp hắn." Đây là đang ... diễn. diễn cái
gì a?
Mày An Nhiên nhắn lại nhớ tới lời Hồ Chính nói, cô bé kia là ɖu͙ƈ cự còn nghênh gì đó, sau đó hỏi:
"Vậy hiện tại ngươi có ý gì? Hắn đều đã bị đưa đi làm kho máu, ngươi vì sao còn muốn gặp hắn? Rốt
cuộc ngươi có thích Hồ Chính hay không? Hay chỉ làm muốn xác định hiện tại đến tột cùng hắn có tốt
hay không?"
Cô bé gái với sắc mặt vàng như nến kia, vốn dĩ sắc mặt trở nên xám trắng hiện tại đột nhiên lại
biến thành màu đỏ, nàng cúi đầu, ngón tay bứt rứt góc áo của mình, vẻ mặt xấu hổ lại giận dữ, không
nói lời nào.
Nhìn Tư thái này An Nhiên phiền lòng muốn chết, nàng đứng dậy, phất phất tay nói với cô bé kia:
"Theo ta đi nào, tại sao đám người Tiểu Chu thành các ngươi đều là cái dạng này chứ?
Cũng khó trách người của căn cứ Thời Đại không muốn ở cùng 1 chỗ, ta dẫn ngươi đi nhìn Hồ Chính,
ngươi nghĩ kỹ đi, có thích hắn hay không, nếu ngươi cảm thấy hắn còn không đủ thảm thì là không
thích,
nếu cảm thấy luyến tiếc, thì là thích, nhớ kỹ a, ngươi phải lớn tiếng kêu lên thích hắn hoặc không
thích hắn ta mới có thể nghe thấy!"
Dặn dò một đường, An Nhiên đưa cô bé này tới trước một cánh rừng, nguyên bản rất rậm
rạp, mắt thường nhìn qua còn thấy toàn bộ là cây cối bình thường, nhưng trước mặt An Nhiên chúng
giống như những con rắn, thân cây mềm mại vặn vẹo từ từ tách ra thành một con đường cho cô bé này.
Nàng đi vài bước về phía trước nhìn khu rừng rậm rạp kia giống như một cái đường hầm với con
đường tối om vô tận, nàng thở sâu, quay đầu lại nhìn An Nhiên với vẻ mặt sợ hãi.
An Nhiên nói rõ thái độ của mình.
"Tùy ngươi, có vào hay không? Ngươi muốn tìm Hồ Chính thì hắn ở bên trong."
Cô bé kia vừa nghe An Nhiên nói vậy, rốt cuộc lấy đủ dũng khí đi vào đường hầm
trong rừng rậm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.