Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Trần Triều Hỉ rũ mắt trầm ngâm một lát, sau đó nói với Trần lão tướng quân:
"Ba, muốn tiếp đại ca trở về, cũng không phải chuyện dễ dàng, hiện tại Bách Hoa thành
đã không phải như lúc trước. "
"Không dễ dàng không dễ dàng????"
Đột nhiên Trần lão tướng quân kϊƈɦ động lên, đánh gãy lời nói của Trần Triều Hỉ, hắn vươn một ngón
tay nhăn nheo chỉ thẳng vào Trần Triều Cung, cả giận nói:
"Cái gì ngươi cũng đều nói là không dễ dàng, này cũng không dễ, kia cũng không dễ, Trần Triều Hỉ a
Trần Triều Hỉ, ngươi có phải đã sớm có kế hoạch, giết toàn bộ người trong Trần gia này hay không,
để ngươi hảo hảo mà kế thừa nghiệp lớn của Trần gia???"
"Ba!"
Trần Triều Hỉ chịu không nổi, nổi giận nói:
"Con là loại người như vậy sao?"
"Vậy ngươi liền đem đại ca của ngươi, cùng cốt nhục của Tiểu Phát tìm về cho ta!!!"
Nói xong, ông ho khan một trận, phảng phất như thở không nổi, liều mạng hô hấp, thanh âm hít vào
kia giống như khí quản bị chặn lại, tạp âm dày dặc, dưới sự đại kinh thất sắc của Trần Triều Hỉ,
thân mình ông lảo đảo một cái, sau đó dùng sức gạt văng ra bàn tay muốn dìu ông của Trần Triều Hỉ,
cả giận thều thào:
"Không cần ngươi phải đỡ, đại ca của ngươi, cốt nhục của đệ đệ ngươi, hiện giờ còn ở lại Bách Hoa
thành để chịu khổ, ngươi lại tọa ủng ở vị trí thủ lĩnh của căn cứ Kim Môn không hề làm gì, ta cần
gì ở người chứ? Ta cần đứa con trai như ngươi để tức chết ta hay sao???"
Ngoài cửa, một nhân viên y tế tựa hồ nghe thấy động tĩnh vội vàng tiến vào, đỡ Trần lão tướng quân
lên giường nghỉ ngơi.
Thân mình già nua gầy ốm của ông dưới sự nâng đỡ của nhân viên y tế, thong thả đi về phía trước, cọ
vào cánh tay của Trần Triều Hỉ, nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn về phương xa, trong ánh
mắt có rất nhiều điều chất chứa muốn nói cho phụ thân nghe, nhưng rồi lại biết, phụ thân của hắn
cũng sẽ không để lời nói của hắn ở trong lòng.
Trần Triều Hỉ sau khi bị răn dạy một trận, nội tâm cũng trống vắng, hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu,
nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy phụ thân hắn duỗi tay ra, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp cũng duỗi tay
chuẩn bị đón lấy cánh tay của phụ thân hắn.
Kết quả, bàn tay của Trần lão tướng quân không nắm lấy tay Trần Triều Hỉ mà chỉ cọ qua tay hắn, vỗ
vỗ lên bờ vai của hắn, không hề có nửa phần ôn nhu của cha con, tương phản, chỉ loại loại cảm giác
của một vị lãnh đạo về hưu nói những lời thấm thía cho vị tiểu lãnh đạo mới nhậm chức:
"Trần Triều Hỉ, thân thể của ngươi cũng chảy huyết nhục của Trần gia, chớ có cho rằng hiện giờ mình
là thủ lĩnh mà bồi tổ quên tông, làm ra những việc không màng đến sinh tử của huynh đệ thủ túc."
Lời nói kia giống như một chậu nước đá, dội thẳng từ đầu xuống chân Trần Triều Hỉ, hắn nhìn phụ
thân hắn, khoác trêи người bộ quân trang gắn đầy những huân chương kia, lướt qua người hắn, bàn tay
khô gầy trượt từ đầu vai hắn xuống, tâm Trần Triệu Hỉ bắt đầu cứng rắn lạnh băng, cứng giống như
cục đá đè nặng trong lòng.
Đột nhiên hắn có chút tự cười nhạo mình, sinh sống ở Trần gia với số tuổi đã nửa một trăm rồi, còn
muốn sự ôn nhu của tình phụ tử ư? Trần Triều Hỉ là ai? Hắn đã sớm đem sự ôn nhu kia loại bỏ ra khỏi
sinh mệnh của mình rồi, hôm nay nhìn đến bộ dạng không thở nổi của phụ thân hắn, làm sao có thể nổi
lên sự tưởng tượng xa vời đó?
Hắn xoay người, thân hình thẳng tắp làm một cái quân lễ tiêu chuẩn chào phụ thân hắn, phụ thân của
hắn, không, Trần lão tướng quân, là một người quân nhân đáng giá cho người ta kính trọng.
Vị lão tướng quân này là thần tượng từ nhỏ của Trần Triều Hỉ, chỉ là thần tượng mà thôi, còn không
thể hy vọng xa vời ở những điều khác.
Trần Triều Hỉ hắn, từ trước tới này đều không nên có hy vọng xa vời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.