Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Trần Triều Hỉ chậm rãi buông cánh tay đang chào xuống, nâng bước nghiêm túc đi ra cửa,
trong khi Trần Triều Hỉ rời đi căn nhà này, cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại phía sau lưng
hắn, trong phòng Trần lão tướng quân dưới sự trợ giúp của nhân viên y tế đỡ ông ngồi bên mép
giường.
Vị nhân viên y tế kia là một người đàn ông có tri thức chữa bệnh phong phú, trước khi mạt thế hắn
đã phụ trách chăm sóc cho Trần lão tướng quân, cho nên trước mặt ông, hắn cũng coi như có chút
tiếng nói, hiện giờ hắn dùng ngôn ngữ mềm nhẹ nói:
"Tướng quân, ngài đây là hà tất đâu, kỳ thật giữa cha và con, không cần phải nháo thành như vậy
"
Trần lão tướng quân cả người đều mỏi mệt lắc đầu, ý bảo người kia không cần phải nói thêm gì nữa,
dưới sự trợ giúp của hắn, ông ôm ba bức ảnh chụp kia nằm trêи giường, sau đó dùng thanh âm sâu kín
thấp giọng nói:
"A Miểu, ngươi không biểu, ta có 4 đứa con trai, Tiểu Tài đã sớm đi theo mẹ của nó, rời xa ta, Tiểu
Phát không biết cố gắng, không chịu nổi áp lực, chính mình tự làm mình bế tắc, đến chết còn chưa
cởi bỏ, mà Triều Cung thì tuổi lớn, làm chính trị, một lòng chỉ muốn trải qua những ngày tháng bình
tĩnh, đếm tới đếm lui, người chấn hứng được căn cứ cũng chỉ có Triều Hỉ."
"Vậy ngày không phải càng nên quan tâm nhiều đến Triều Hỉ tiên sinh hay sao?"
Người nhân viên y tế được gọi là A Miểu kia nhìn dáng vẻ cũng thường xuyên tâm sự với Trần lão tiên
sinh nói tiếp:
"Kỳ thật ngài cũng minh bạch, Triều Hỉ tiên sinh chỉ là muốn ngài quan tâm hắn một chút."
"Trời giáng sứ mệnh cho người nào thì nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí a."
Trần lão tướng quân lắc đầu, có một số việc người nhân viên y tế kia không thể hiểu được, tâm tư
của Trần Triều Hỉ kỳ thật hắn vẫn luôn minh bạch, Trần Triều Hỉ không phải con cả, cũng không phải
con út, mặt ngoài hắn không thể chiếm được sự coi trọng của ông như Trần Triều Cung
cũng không thể chiếm được sự yêu thích của ông giống như Trần Triều Phát.
Cho nên từ thủa niên thiếu sau khi tang mẫu, Trần Triều Hỉ vẫn luôn biểu hiện thập phần hiểu
chuyện, hắn rất thông minh, tâm tư cũng nhiều, dưới sự giám thị cùng tìm tòi tâm lý của Trần Triều
Phát, hắn chỉ lo cho thân mình, dùng diện mạo cà lơ phất phơ không học vấn không nghề nghiệp mà
tránh đi mũi nhọn của Trần Triều Phát.
Những thứ đó, kỳ thật ông cũng đều biết.
Đúng là bởi vì biết, nên sau nhiều năm quan sát Trần Triều Hỉ ông phát hiện ở Trần gia, người có
thể kham nổi trọng trách tựa hồ chỉ có một người là Trần Triều Hỉ.
Đây cũng là điều mà Trần Triều Phát biết rõ ràng, cho nên y không có cảm tình gì với Trần Triều Hỉ,
thậm chỉ có chút căm ghét hắn, nhưng đó cũng là nguyên nhân lớn nhất mà nhiều năm qua Trần Triều
Phát không động đến nửa căn lông tơ Trần Triều Hỉ.
"A Miểu, mấy ngày nay, ta thường xuyên nghĩ về những lời của Tiểu Phát trước khi đi căn cứ Diệu
Dương, nó đã nói với ta, ba, nhị ca mới là hy vọng chân chính của Trần gia cũng như căn cứ Kim Môn,
nó không phải, đại ca của nó cũng không được."
Thanh âm già nua của Trần lão tướng quân vang lên, Trần Triều Phát nghiên cứu nhân
tính đến tẩu hỏa nhập ma, y biết rõ con đường cuối cùng không phải bị hủy trong tay Trần Triều Hỉ,
mà sợ là sẽ hủy ở chính trong tay mình, nếu y tiếp quản căn cứ Kim Môn, chỉ sợ căn cứ Kim Môn cũng
sẽ đi theo y hướng về tử vong mà thôi.
Đây là Trần Triều Phát, khắc sâu nhận thức đối với chính mình.
Mà Trần Triều Cung tâm tư của hắn căn bản không ở chấn hưng gia tộc hay gì đó, nội tâm của hắn khát
vọng an bình, không có dã tâm gì, hơn nữa cách làm người lại dày rộng, luôn thoái nhượng nguyên
tác.
Cho nên đếm tới đếm lui, chỉ có người với tâm tư được che dấu sâu đậm, người thông minh linh hoạt
hơn so với Trần Triều Cung, có tình có lý có dã tâm, sinh hoạt lại luôn hướng về phía trước
so với Trần Triều Phát, tam quan ngay thẳng, Trần Triều Hỉ là lựa chọn tốt nhất để tiếp quản
Trần gia cùng căn cứ Kim Môn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.