Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Hắc ảnh kia giật gật một cái, phảng phất như có một người đi ra từ bên trong, hắn
mặc cảnh phục màu đen, trêи đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, trên
lưng đeo một ba lô vận động màu đen, hắn chào một cái quân lễ với người đang ngồi trêи giường,
thanh âm bình đạm ẩn ẩn hàm chứa sự kính trọng. "Trần tiên sinh, ta tên là Mộ Phong, phụng mệnh tới
đón ngài trở về."
"Trở về chỗ nào?"
Trần Triều Cung ngồi trêи giường, duỗi tay, lấy chiếc áo bông được đặt trêи tủ đầu giường khoác
vào, tầm mắt hắn nhạy bén nhìn người thanh niên đứng bên cửa sổ, người thanh niên kia cũng
chỉ khoảng hơn 20, khí thế toàn thân toát ra có thể so với Chiến Luyện.
"Triều Hỉ tiên sinh phái ta tới đón ngày về căn cứ Kim Môn."
Mộ Phong đáp lời, nói ít mà ý nhiều, lời dư thừa tựa hồ không có. Vì thế Trần Triều Cung cười hỏi:
"Hiện tại rốt cuộc cũng chịu đón ta về sao? Vị trí kia hắn ngồi ổn chứ?" Trầm mặc, Mộ Phong nhấp
môi, hai tròng mắt sáng ngời nhìn Trần Triều Cung, hắn chỉ phụ trách chấp hành mệnh lệnh, còn nội
tình dơ bẩn gì ở Trần gia thì không quan hệ tới hắn.
"Ngươi trở về đi, nói với Trần Triều Hỉ, ta ở đây khá tốt, không muốn trở về."
Thấy Mộ Phong không tính toán trả lời, Trần Triều Cung một lần nữa cởi bỏ áo khoác, lùi vào trong ổ
chăn ấm áp, trước khi ngủ, hắn quên không thêm củi, cho nên trong phòng có chút lạnh, lúc này lại
không muốn xốc chăn lên chạy thêm củi vào nồi hơi, vì thế dứt khoát cứ để vậy đi.
Cơn buồn ngủ dần dần thổi quét tới, Trần Triều Cung nghiêng đầu thấy Mộ Phòng còn đứng ở bên cửa sổ
không đi, vì thế ngáp một cái, chỉ vào chiếc nồi hơi phát điện ở giữa phòng nói với Mộ Phong:
"Ngươi không đi cũng được, làm phiền ngươi giúp ta thêm chút củi, trước để ta ngủ một giấc đã."
Lúc này người tên Mộ Phong kia mới động đậy, cõng theo chiếc ba lô cực đại, dẫm trêи đôi quân ủng
màu đen dày nặng, đi tới bên cạnh nồi hơi phát điện, chống một đầu gối ngồi xổm xuống, mở ra cánh
cửa nhỏ, ném mấy cây củi vào trong.
Sau đó, Mộ Phong cau mày quay đầu lại, nhìn Trần Triều Cung trêи giường, Trần tiên sinh đã ngủ rồi,
hô hấp đều đều, ngực phập phồng, tâm cũng lớn, một chút cũng không giống trong truyền thuyết, nhân
vật phong vân trong chính đàn kia.
Một đêm dài trong tiếng lửa đạn linh tinh mà trôi qua, sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi, thanh âm sinh
hoạt vụn vặt vang lên, có đứa nhỏ lưng đeo cặp sách dẫm lên mặt tuyết ra cửa, trong tay còn cầm
theo củ khoai lang đỏ làm bữa sáng, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ chậm rãi đi tới trường học.
Trần Triều Cung chậm rãi mở mắt ra xoay người một cái nhìn Mộ Phong ngồi dưới ánh nắng ban mai nhàn
nhạt, hắn cau mày, ngồi dậy, vươn vai hỏi:
"Tại sao ngươi còn chưa đi?"
"Tỉnh rồi? Có thể thu thập đồ vật theo ta đi."
Mộ Phong ôm cánh tay, ba lô trêи lưng còn chưa từng để xuống, hắn đứng dậy, bộ dạng tùy thời có thể
xuất phát.
Trần Triều Cung xốc chăn lên, hai chân trần trụi xuống giường, khuy đôi dép lê, đôi dép được làm
thủ công bằng sợi len bị hắn quét chân kéo ra, Trần Triều Cung lười biếng xỏ chân trần vào đôi dép,
duỗi tay gãi gãi cái bụng bên trong nội y giữ ấm, chậm rãi đi vào phòng tắm.
Mộ Phong vô thanh vô tức ôm cánh tay như cũ, vẻ mặt cứng rắn nhìn thân ảnh bận bận rộn rộn trong
phòng tắm của Trần Triều Cung, trong đôi mắt đen nhánh một mạt nhẫn nại lóe lên.
Hắn chỉ phụ trách mang Trần Triều Cung về, còn lại bất luận sự tình nào, bao gồm suy đoán hiện
giờ của căn cứ Kim Môn là Trần Triều Cung có phản bội lại căn cứ hay không thì không có
quan hệ gì tới Mộ Phong hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.