Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Mặt khác, trường học ở Bách Hoa thành có một số chương trình học đặc sắc như vẽ tranh thư pháp thơ
từ ca phú, đều được sắp xếp ở đoạn thời gian buổi chiều từ 4 - 5 giờ sau giờ ngọ, sau khi kết thúc
quân huấn, do người trong Bách Hoa thành kiêm chức giao viên.
Còn muốn học chương trình học gì thì xem bọn nhỏ tự do chọn lựa, trước mắt bóng đá là môn học được
bọn nhỏ đặc biệt hoan nghênh, thơ từ ca phú đàn sao thì tương đối ít người hỏi thăm.
Cho nên Trần Triều Cung vì tránh cho Bàn Tử tìm đường chết, kéo hắn tới trước giờ tan học, ở cửa
trường Trần Triều Cung có một quầy hàng chuyên dụng, dùng để nổ bỏng ngô, bọn nhỏ có thể lựa chọn
giúp hắn làm chút việc nhà nông hay sau khi tan học tới sân nhà hắn quét tuyết, dùng sức lao động
đổi lấy bỏng ngô.
Đây là sự nghiệp trước mặt của Trần Triều Cung ở Bách Hoa thành, hắn rất nhiệt tình cũng không tính
toán từ bỏ.
"Ai, ta hỏi ngươi này."
Trần Triều Cung khiêng máy nổ bỏng hỏi Bàn Tử đang cầm túi hạt ngô ở bên người.
"Rốt cuộc các ngươi đã tìm được người có năng lực ức chế virus tận thế kia chưa?"
"Tìm được rồi a, không phải là ngươi hay sao?"
Bàn Tử trả lời không chút để ý, hắn đi trước vừa lúc gặp Oa Oa đang cưỡi trêи lưng Sam tan học, lập
tức khuôn mặt cà phất cà phơ kia thay bằng vẻ yêu thương, vọt tới trước mặt Oa Oa đang buồn chán
không có gì vui trêи đời này chào hỏi.
"Hi, Oa Oa, con tan học rồi a?" "Tan học rồi."
Oa Oa hữu khí vô lực trả lời, nàng thật không rõ, vì sao một mỹ nữ người gặp người thích như nàng
đây còn phải đi học "giáo ɖu͙ƈ sớm" sống không còn gì luyến tiếc kia, ở bên một đám nhỏ ngây thơ
trong đầu căn bản không biết bất luận nội dung gì, cảm xúc kϊƈɦ động khi nhìn thấy món đồ chơi kia,
căn bản một chút đều không kϊƈɦ thích a.
Nhưng Oa Oa vừa nhìn thấy Trần Triều Cung, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt vừa rồi còn lộ vẻ không gì
vui trêи đời này, lập tức thay bằng cao hứng phấn chấn, cười thập phần đáng yêu, bò xuống
khỏi lưng Sam, mở rộng vòng tay nhỏ, bước chân cũng ngắn xông lên, ôm lấy đầu gối
của Trần Triều Cung, nộn nộn hô lên:
"Trần gia gia, Oa Oa muốn ăn bỏng ngô."
"Được được được a, hôm nay bỏng ngô còn chưa có nổ đâu, Oa Oa về nhà trước ăn cơm nhé."
Trêи khuôn mặt Trần Triều Cung đều là ý cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Oa Oa, rồi đuổi Oa Oa về.
Hiện tại địa vị của Trần Triều Cung ở Bách Hoa thành giống như hình ảnh của ông Harland Sanders in
trêи sản phẩm gà KFC trước mạt thế, vừa nhìn thấy hắn, trong mắt bọn nhỏ như sáng lên, trong đầu
tưởng tượng đến các loại khẩu vị bỏng ngô.
Bởi vì lớp học "giáo ɖu͙ƈ sớm" sẽ tan học sớm hơn lớp dạy "hỗn hợp các độ tuổi", cho nên hôm nay
Trần Triều Cung và Bàn Tử tới sớm mới gặp Oa Oa, bình thường, hắn sợ chậm trễ bọn nhỏ học tập cho
nên mỗi ngày vào lúc chạng vạng, hắn mới tới cổng trường bày sạp nổ bỏng ngô, làm bọn nhỏ vui vẻ
cũng làm chính mình vui vẻ.
Dọc đường đi, Bàn Tử còn đang lẩm bẩm, hôm nay vì sao Trần Triều Cung lại khác thường như vậy, giữa
trưa lại chạy tới cửa trường học.
Oa Oa cũng cưỡi lên lưng Sam, trêи lưng đeo cặp sách hình con bọ rùa, vừa về tới nhà đã lùa hai
thìa cơm, sau đó ngồi ở băng ghế nhỏ, trong tay cầm một cái muỗng màu đỏ tím, ánh mắt trông mong
nhìn ma ma đầu tóc vẫn còn rối bời, mặc áo ngủ bằng vải bông ngồi đối diện.
Bình thường khi không có việc gì phải ra ngoài, hình tượng của An Nhiên chính là như vậy, nàng còn
đang thong thả ung dung ăn cơm đâu, nhìn Oa Oa hỏi:
"Con nhìn chằm chằm mặt ma ma làm gì a? Trêи mặt ma ma có sâu hay sao?"
"Ma ma, con muốn mua bỏng ngô." "Buổi tối Trần gia gia mới mở quán đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.