Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Sở dĩ lúc đầu khi căn cứ Thời đại cùng Tiểu Chu thành đàm phán thất bại việc sát nhập bởi vì tam
quan của hai căn cứ quá bất đồng.
Người của căn cứ Thời Đại có nhu cầu với phụ nữ đặc biệt nhiều, còn nữa sinh hoạt của cả trai lẫn
gái của họ tương đối hỗn loạn, đương nhiên, bởi vì sinh hoạt của Tiểu Chu thành quá gian
nan, hiện tại cũng đã xuất hiện những người phụ nữ công khai bán đứng thân thể của mình.
Nhưng những người đàn ông của căn cứ Thời Đại đối với những người phụ nữ của Tiểu Chu thành, không
chỉ đơn giản là ɖu͙ƈ vọng tràn đầy, mà là một hồi tai nạn mang tính hủy diệt, những người phụ nữ của
Tiểu Chu thành như đồ sứ dễ vỡ, căn bản không chịu nổi sự lăn lộn của những người đàn ông của căn
cứ Thời Đại, cơ hồ làm một người phế một người.
Nếu Tiểu Chu thành sát nhập vào căn cứ Thời Đại, có thể nghĩ đến vận mệnh của phụ nữ
sẽ như thế nào, người của căn cứ Thời Đại dùng vũ lực bảo hộ Tiểu Chu thành như vậy Tiểu
Chu thành nhất định phải trao đổi đồng giá với căn cứ Thời Đại, đó là phụ nữ.
Mà nếu rời đi phạm vi của Bách Hoa thành, căn bản đừng nói nữa, hiện giờ dân cư của Tiểu Chu thành
sắp đạt tới 100 vạn người, nhiều người như vậy, di chuyển về đâu đây? Nơi nào có thể an toàn hơn so
với phụ cận của Bách Hoa thành?
"Vậy các ngươi nói đi, các ngươi phải làm sao bây giờ?"
Nàng đưa ra cách này không được cách kia cũng không được, An Nhiên nổi giận, hơi cúi người nhìn
xuống vị thủ lĩnh của Tiểu Chu thành đang quỳ gối trước mặt nàng, cả giận nói:
"Các ngươi luôn như vậy, do do dự dự, ai mà không phải gia nghiệp lớn không dễ dịch chuyển? Hôm
nay dựa vào cái này, ngày mai dựa vào cái khác, ai cũng không dám đắc tội, ai đều không
đắc tội nổi, vậy được a, nói nói cho các người biết, tình cảnh hôm nay các ngươi gặp phải cũng
không trách được người khác, những người tấn công liều chết kia tại sao không tập kϊƈɦ căn cứ Thời
đại đâu?"
"An Nhiên, An Nhiên, ngươi nghe ta nói, nghe ta nói."
Thấy An Nhiên sinh khí, thủ lĩnh của Tiểu Chu thành đặc biệt sợ hãi, hiện giờ hắn ai đều không thể
đắc tội, An Nhiên là người hắn không dám đắc tội nhất, hắn quỳ dịch hai bước về phía An Nhiên, đè
thấp thanh âm nói với nàng:
"An Nhiên, ta biết các ngươi còn không xác định, nói thật, dị năng của Trần Triều Cung có khả năng
là nhân tố ức chế virus tận thế kia, chỉ có không đến 50% đi, ta biết a, tỷ lệ kia rất thấp rất
thấp, nhưng mà hiện tại người bên ngoài đều nói Trần Triều Cung có được năng lực kia, An Nhiên,
ngươi giao hắn cho căn cứ Kim Môn, chúng ta sẽ không có chuyện gì hết, thật sự, Bách Hoa thành lại
có thể mở cửa một lần nữa, mà Tiểu Chu thành của chúng ta cũng không cần trải qua những ngày tháng
sống trong sợ hãi nữa."
Trêи thực tế, vị thủ lĩnh của Tiểu Chu thành này thân là người lãnh đạo tối cao của nhân bánh
quy, hắn đã suy xét những vấn đề kia một cách toàn diện, cũng đã tìm hiểu, không phải
tất cả mọi người đều muốn Trần Triều Cung hay sao? Vậy Bách Hoa giao Trần Triều Cung cho căn cứ Kim
Môn, họa thủy đông dẫn, Bách Hoa thành và Tiểu Chu thành đều không có chuyện gì đi.
Hơn nữa, theo quan sát nhiều ngày của hắn, sau khi Trần Triều Cung đi rồi, Bách Hoa thành chưa chắc
đã mất đi năng lực ức chế virus tận thế, cho nên vẫn là nên đưa Trần Triều Cung đi, đây là thượng
sách a.
"Từ đầu đến cuối ngươi đều không hiểu."
An Nhiên đứng thẳng người dậy, rũ mắt, nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất kia, nói lên lời làm
người nhiệt huyết.
"Hôm nay Bách Hoa thành phải xuất chiến không phải vì Trần Triều Cung, mà là tôn nghiêm của Bách
Hoa thành không thể xâm phạm, hôm nay bọn họ có thể dùng thủ đoạn bức chúng ta giao Trần Triều Cung
ra, ngày mai cũng có thể dùng thủ đoạn, bức chúng ta giao bất luận người nào bất luận thứ gì, ta
muốn đây là làm khắp thiên hạ, toàn bộ các căn cứ nhìn đến, muốn hảo hảo nói chuyện
với Bách Hoa thành thì có thể nhưng nếu mạnh
bạo, thì dù người của Bách Hoa thành chết trận chỉ còn một người cũng tuyệt không để
những người đó được như ý nguyện!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.