Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
An Nhiên chọc trúng điểm yếu của hắn, Trần Triều Cung luyến tiếc nhất chính là bọn nhỏ nghịch ngợm
gây sự trong Bách Hoa thành này.
Cho nên An Nhiên nói nàng giải thích với chúng như thế nào? Trần Triều Cung cũng không biết nên
nói như thế nào, việc này vô giải, chỉ ngóng trông một ngày kia, nhân loại có thể vượt ra
khỏi khốn cảnh ở mạt thế này, nếu không đại khái cả đời hắn đều không thể trở lại Bách Hoa thành,
cứ như vậy không thể hiểu, biến mất, khỏi thế giới của bọn nhỏ.
Từ đây về sau Bách hoa thành sẽ không có gia gia nổ bỏng ngô, thời thơ ấu của bọn nhỏ, sẽ lại mất
đi lạc thú này.
Tuyết đêm vẫn cứ rơi, phảng phất như không bao giờ dứt, dưới mưa tuyết, dấu chân của người đi xa
dần dần bị những bông tuyết trắng che lấp, An Nhiên đứng ở bên ngoài rất lâu, bị đông lạnh tới hai
chân gần như mất đi tri giác, lúc này nàng mới xoay người đi vào trong sân nhà.
Sáng sớm hôm sau, tay Bàn Tử túm lấy một phong thư, kinh hoàng thất thố vỗ vang cửa nhà An Nhiên,
hô:
"An Nhiên, việc lớn không tốt rồi, nhanh nhanh ra đây, việc lớn không tốt rồi a, Trần Triều Cung
chạy rồi, làm sao hắn chạy ra a? An Nhiên, khẳng đinh hắn còn chưa chạy xa đâu, ngươi nhanh phát
độn thực vật đuổi theo hắn a."
An Nhiên còn buồn ngủ, mở ra cửa phòng, tức giận hô lên với Bàn Tử: "Ngươi đừng vỗ nữa, không tìm
Trần Triều Cung nữa, lúc này không chừng hắn đã lên máy bay đi về căn cứ Kim Môn rồi."
Sau đó, An Nhiên túm bức thư trong tay của Bàn Tử trong lúc hắn đang ngây người, tùy ý nhìn một
cái, đó là thư Trần Triều Cung để lại cho Bàn Tử, đại ý là thông báo hướng đi của hắn một chút cùng
với dặn dò về mảnh vườn ngô của hắn lưu lại Bách Hoa thành kia, hy vọng Bàn Tử có thể tìm người xử
lý cho hắn một chút.
Câu cuối cùng của bức thư là: Không hẹn ngày về!
"Tên hỗn đản này, lần trước nói với ta, muốn rời đi Bách Hoa thành, ta còn tưởng hắn đã đánh mất
chủ ý này, hỗn đản a, hỗn đản."
Bàn Tử từ trong ngây người hồi phục tinh thần lại, đặt ʍôиɠ ngồi trêи mặt đất bắt đầu khóc.
"Bách Hoa thành chúng ta có cái gì không tốt a, nói đi là đi, còn không cáo biệt ta, hiện tại ta
làm người khác đem mảnh vườn ngô kia nhổ hết, không nhận trách nhiệm, An Nhiên, ngươi mau nghĩ cách
trảo hắn trở về đi, hắn
cứ như vậy đi rồi, người trong Bách Hoa thành chúng ta đều muốn biến thành tang thi
hết thì sao."
"Có người thay đổi sao? Có người biến hay không?"
An Nhiên hỏi lại, đại khái đây là chuyện trước mắt nàng quan tâm nhất đi. "Lập tức sẽ có người thay
đổi, thật sự đó, vậy phải làm sao bây giờ a?" Bàn Tử còn ngồi khóc dưới đất, thình lình lại toát ra
một câu.
"Trần Triều Cung, ngươi là kẻ không phụ trách trách nhiệm, nhanh trở về đi!!!"
An Nhiên kéo lại áo lông vũ trêи người, đầu tóc rối bời kéo ra một chiếc đệm mềm, ngồi dưới mái
hiên, giống như ngồi giữa một rừng hoa, bên cạnh đều là những đóa hoa màu hồng nhạt đang nở rộ,
nàng nhìn Bàn Tử một phen nước mắt một phen nước mũi ngồi trêи nền tuyết khóc lóc, An Nhiên nhíu
mày, hỏi:
"Rốt cuộc ngươi luyến tiếc Trần Triều Cung hay là sợ hắn đi rồi, người ở Bách Hoa thành sẽ biến
thành tang thi a?"
"Đều có, ta còn tức giận, tức hắn dễ dàng rời khỏi như vậy, vô tình vô nghĩa!"
"Ai, Bàn Tử này, trước kia sao ta không thấy tuyến lệ của ngươi lại phong phú như vậy a?"
An Nhiên thở dài, đứng dậy, không muốn phản ứng lại người này nữa, nàng có thể nhìn ra, kỳ
thật Bàn Tử đang luyến tiếc Trần Triều Cung, haizzz người a, ở chung lâu rồi tự nhiên là
có cảm tình, mặt ngoài Bàn Tử có thể rất tùy tiện, nhưng toàn bộ Bách Hoa thành này chỉ sợ có mình
Bàn Tử là người có tình có nghĩa nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.