Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 891: Không biết là thần kỳ như thế nào



Sau đó trước khi An Nhiên đi vào nhà, nàng quay đầu nhìn Bàn Tử như nhớ tới gì đó, dặn dò nói:

"Không vội khóc lóc, chúng ta còn rất nhiều việc cần hoàn thành, ngươi phái người trảo

Triệu Như từ tiền tuyến trở về, đề nàng thống kê một chút, Bách Hoa thành có người sắp bị biến

thành tang thi hay không, mọi người cũng tự tra tự tra đi, xem tình huống thân thế của mình như thế

nào, kỳ thật thân thể mình như thế nào thì chính mình rõ ràng nhất đi."

Sau đó An Nhiên nói thêm:

"Nhớ kỹ, đây là đại sự, không cần qua loa."

Bàn Tử vội vàng thu thập lại tâm tình thương cảm của mình lại, bò dậy từ nền tuyết, nâng cái bụng

phệ đi gọi người, triệu hồi Triệu Như về.

Nếu An Nhiên nói đây là đại sự, vậy khẳng định phải cho nó thành chuyện lớn đi làm, trước khi

Triệu Như còn chưa bị triệu hồi trở về, rất nhanh những người còn ở lại Bách hoa thành

đều bị Bàn Tử triệu tập tới về quảng trường mà những người già thường xuyên múa hát, Bàn

Tử muốn mọi người tự kiểm tra xem trêи người có xuất hiện nơi nào hay cái gì không

thích hợp hay không.

"Vì sao lại phải tự kiểm tra, Bách Hoa thành chúng ta lại xuất hiện virus gì khó lường hay sao?"

Có người không lý giải được, mở miệng hỏi Bàn Tử đang đứng trêи một chiếc ghế.

Nhưng Bàn Tử còn chưa nói được gì, có người dường như đã phát hiện cái gì, cao giọng hô lên:

"Vì sao Trần Triều Cung không tới?"



"Đúng vậy, Trần Triều Cung không phải bị lưu lại ở Bách Hoa thành hay sao? Vì sao hắn còn không

tới?"

"Bàn Tử, đây là có chuyện gì a?"

Hiện tại, Bách Hoa thành to như vậy chỉ còn lại hệ thủy cùng hệ mộc, và đám chuyên gia cùng bọn

nhỏ, khoảng 5000 người, còn 5000 ngươi khác vẫn còn đang ở nghênh chiến ở bên ngoài.

Cho nên người nào, ai với ai không tới, mọi người đứng ở quảng trường lớn như vậy, vừa nhìn lướt

qua cũng có thể thấy ngay.

Sau đó, qua thời gian khá lâu mọi người phát hiện quả thực Trần Triều Cung không có

tới, họ bắt dầu luống cuống, có người thông minh, liên hệ với mục đích Bàn Tử triệu tập mọi người

tới đây, nên hỏi:

"Bàn Tử, ngươi nói thật đi, Trần Triều Cung kia có phải đã vứt bỏ chúng ta chính mình bỏ chạy hay

không?"

Bàn Tử đứng trêи ghế, rũ mắt, liếc người vừa hỏi chuyện kia, người bên cạnh cũng đã nhìn ra Bàn Tử

không thích hợp, lập tức nóng nảy hỏi:

"Bàn Tử, Trần Triều Cung thực sự đã chạy?"

"Không phải đâu, làm sao hắn có thể chạy ra? Thực vật của An Nhiên không phải có thể

tự động phân biệt được Trần Triều Cung hay sao?"

"Ý của ngươi là trách An Nhiên không coi chừng người kia hay sao?" "Ý của ta đâu phải vậy? Ngươi

đừng hãm hại ta."



"Đừng cãi nhau, hiện tại không phải thời điểm cãi nhau, hiện tại việc cấp bách là chúng ta phải

thông báo cho người ở bên ngoài cửa Bắc, chặn Trần Triều Cung lại."

.................

"Yên lặng, yên lặng!!!!"

Bàn Tử đứng ở trêи ghế, trong lúc mọi người mồm năm miệng mười nâng đôi tay ý bảo mọi người không

cần hoảng loạn, hắn chỉ vào phía sau đám người, chính là An Nhiên mang theo Tiểu Bạc Hà cùng Oa Oa

đang chậm rãi đi tới:

"An Nhiên đến rồi, chúng ta hết thảy nghe nàng an bài."

Đám người dần dần an tĩnh xuống, ngẫu nhiên có một hai người nói chuyện, đổi lấy những

cái trừng mắt của người khác bên người, rất nhanh, quảng trường lặng ngắt như tờ, chỉ có mấy đứa

nhỏ chưa biết sự đang ầm ĩ, nhưng rất nhanh cũng bị những người lớn mang xuống, không dám phóng

thích tạp âm ở thời điểm An Nhiên có lời muốn nói.

An Nhiên trong cảm nhận của người Bách Hoa thành, không biết là thần kỳ như thế nào, chính nàng

muốn điệu thấp, tuy rằng mọi người đều cảm thấy địa vị của nàng rất cao nhưng cũng phối hợp với

nàng bảo trì điệu thấp.

Nàng vừa ra trận, nơi nào có phần cho người khác làm càn, một khi nàng muốn mở miệng, chung quanh

tĩnh lặng tới một cây kim rơi xuống mặt đất đều có thể nghe thấy, đây là sự tôn trọng của mọi

người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.