Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Người làm nhiều việc ác ở Tiểu Chu thành. "Được, được."
Vị thủ lĩnh kia vừa nghe, lập tức gật đầu, xoay người chạy đi chuẩn bị tìm những người sắp bị biến
thành tang thi, vội vàng, vội vàng, hắn hỏi đám người theo sau hắn.
"Chúng ta có những người nào biến thành tang thi?" "A?"
Nhóm lãnh đạo vừa nghe, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh. "Ngươi nói đi?"
"Ta cũng không biết a."
Nhóm lãnh đạo hỏi nhau, nhưng đều lắc đầu, bọn họ chỉ nghe qua rằng Tiểu Chu thành có tang thi,
cùng không ít người sắp biến thành tang thi nhưng cụ thể là ai, ai sắp biến đổi thì tựa hồ không có
một người nào biết.
Này.... An Nhiên đều đã tới, không thể để An Nhiên cứ như vậy trở về a, phải biết rằng, nếu có thể
được An Nhiên đặc biệt chú ý, đối với Tiểu Chu thành sẽ có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất căn cứ Thời
Đại như hổ rình mồi kia sẽ xem ở mặt mũi An Nhiên không tới đây tìm phiến toái.
Bọn họ lục soát nửa ngày đều không có lục soát ra một con tang thi hay một người nào sắp bị biến
thành tang thi, An Nhiên ngồi ở rừng rậm biến dị có chút không kiên nhẫn.
Nàng đứng dậy, vẫy vẫy tay, những người đàn ông bị trói kia, bị cây mây biến dị kéo vào chỗ sâu
trong rừng thẳm không còn nhìn thấy ban ngày nữa, không ai biết bọn họ đi đâu, còn sống hay đã
chết, từ đây về sau họ không còn quan hệ gì tới Tiểu Chu thành nữa.
Ngay ở lúc An Nhiên mất đi sự kiên nhẫn, một lão nhân run run rẩy rẩy đi ra, trong tay bưng một đĩa
trái cây, sau lưng hắn, một người phụ nữ đi theo,
nàng ôm một đứa nhỏ trong ngực, đứa nhỏ kia mập mạp nhìn dáng vẻ như được người trong nhà nuôi
dưỡng rất tốt, không chịu cực khổ gì.
An Nhiên lại nhìn mâm trái cây rất lớn trong tay lão nhân, đều là mới mẻ, đây cũng là điều tất
hiện, chính Tiểu Chu thành cũng có dị năng giả hệ mộc, tuy rằng họ không thể thỏa mãn được toàn bộ
nhu cầu của Tiểu Chu thành, nhưng Bách Hoa thành có bán sỉ, rau dưa trái cây của Bách Hoa thành đều
là đồ tốt có thể nói là tốt nhất ở mạt thế này.
An Nhiên nhìn biểu tình của lão nhân có chút không đúng, như tới phụng hiến trái cây cho nàng, cách
nàng 2-3 mét, ông "bùm" một tiếng quỳ xuống, khóc lóc hô lên:
"An Nhiên, An Nhiên, ngài cứu cháu gái của ta với, ngày cứu cứu nàng với."
"An Nhiên, con gái của ta ba ngày trước bị đám người Ngô Thắng kia bắt đi, đến giờ còn chưa trả về,
cầu xin ngài, cứu nàng với, nếu không cứu kịp, chỉ sợ là phải chết a."
Lời vừa thốt ra, đột nhiên, lại có người chạy ra trong đám người sôi nổi mắng:
"An Nhiên, vợ của ta cũng bị đám người Ngô Thắng khi dễ, nhóm người này ở Tiểu Chu thành quả thực
là vô pháp vô thiên."
"Em gái của ta cũng tao ngộ độc thủ của bọn chúng."
"Một nhà Lưu mặt rỗ cũng không phải người, suốt ngày hoành hành ngang ngược, cướp đoạt vật tư khắp
nơi. "
Đám người này lại bắt đầu ong ong lên, An Nhiên đỡ lên lão nhân còn đang run rẩy bưng mâm trái cây
quỳ trước mặt, thanh âm cáo trạng chung quanh còn rất nhiều, trừ bỏ Ngô Thắng, còn có Lưu mặt rỗ,
còn có Trương Tam Lý Tứ Vương Ngũ gì gì đó.
Nhìn dáng vẻ, người làm nhiều việc ác ở Tiểu Chu thành rất nhiều a!
An Nhiên nhìn qua lão nhân cùng nhìn thoáng qua người phụ nữ cũng quỳ xuống cùng ông, lắc đầu thở
dài, nàng mang theo Oa Oa, Tiểu Bạc Hà cùng Bàn Tử chui vào căn lều bạt lớn phía trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.