Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 957: Thích khách



Lúc này Chiến Luyện còn chưa trở về, cũng chưa thu được tin tức, phỏng chừng khi hắn thu được tin

tức thì người đang quỳ ở nơi này đã không sống, cho nên An Nhiên tính tốc chiến tốc thắng, ngồi

dưới mái hiên nhà mình, hỏi:

"Nói đi, chúng ta có thù oán gì mà ngươi muốn ám sát ta?"

"Yêu nữ! Tiện nhân, ngươi hại mọi người trong thiên hạ, không giết ngươi không thể giải mối hận

trong lòng ta! Hôm nay ta thất bại, ta không có lời nào để nói, nhưng ngươi chờ đó, mạng của ngươi

cũng không thể lúc nào cũng tốt như vậy, sau ta sẽ có ngàn ngàn vạn vạn người xếp

hàng muốn mạng của ngươi đó!"

Ngươi kia nói một đống, từng từ từng từ lại chói ta, làm An Nhiên không nhịn được nhíu mày, cầm cái

ly trong tay trực tiếp ném vào người người đàn ông kia, cả giận nói:

"Đến a, các ngươi tới giết ta a, để ta xem các ngươi tới bao nhiêu người!" Tức chết nàng, cái

gì mà mọi người trong thiên hạ này? Đơn giản chỉ là hiện tại lời đồn đại tản ra, nói

Phấn hoa hủy kháng thể của con người gì gì đó!

Người đàn ông bị ném cái ly kia ngẩng đầu với bộ dạng hào hùng vạn trượng, cười ha

ha, phảng phất như có thể làm An Nhiên tức giận là hắn cảm thấy có thành tựu, thái độ không muốn

sống này của hắn làm An Nhiên cười lạnh.



"Được a, ta hại mọi người trong thiên hạ đúng không, vậy thì đừng tới cầu Phấn hoa a, cũng đừng

nuôi trồng lai tạo nó a, người trong thiên hạ xem ta là yêu nghiệt, ta cũng thấy họ cũng hạ tiện

đi, phí nhiều tinh hạch tới mua cây giống của Phấn hoa làm cái gì a?

"Không phải chúng ta muốn mua!"

Vị thích khách kia quỳ trêи mặt đất, kêu lớn.

"Trong dòng chảy tiến hóa của sinh mệnh đều cần sự sàng lọc khôn thì sống ʍôиɠ muội thì chết,

An Nhiên, ngươi tạo ra loại Phấn hoa này ra ngươi chính là tội nhân của toàn bộ

nhân loại, đáng tiếc chính là, thủ lĩnh của chúng ta bị ngươi mê hoặc không hay biết gì,

còn lãng phí biết bao nhiêu tinh hạch cho ngươi, ngươi có thể che mắt thủ lĩnh của

chúng ta nhưng chúng ta sẽ không để ngươi dễ dàng thực hiện như vậy."

"Ngươi tới từ căn cứ nào?"

An Nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn người này, khuôn mặt đầy sự tò mò, nàng thật sự muốn biết, căn cứ

nào dưỡng ra một nhân vật não tàn như vậy, trong đầu não tàn này, chỉ sợ trong thiên hạ này chỉ có

mình hắn là người minh bạch, thủ lĩnh căn cứ cũng không thể nhìn nhận minh bạch giống hắn.

Thích khách mím môi không nói, hiển nhiên không muốn liên lụy căn cứ của mình.



Vì thế An Nhiên lại cười, đi vòng quanh người này một vòng, những phẫn nộ cùng ủy khuất thoáng được

bình ổn, nàng nói:

"Ta thấy kỳ quái, ngươi muốn giết ta, ngươi nói ta ngăn trở bước chân của nhân loại, nhưng lại

không chịu nói ra mình là người của căn cứ nào, ngươi nói đi, sau này ta không bán Phấn hoa cho căn

cứ các ngươi nữa, ta cũng không giết ngươi, ngược lại, ta còn thả ngươi trở về, để ngươi tận mắt

nhìn thấy căn cứ của ngươi làm thế nào trở thành địa ngục trần gian, ngươi nói đi, giao dịch này có

lời hay không?!"

"Ngươi.... ngươi. tiện nhân!"

Rốt cuộc người kia cũng dỡ xuống bộ dạng dương dương tự đắc trêи mặt, hắn rống giận với An Nhiên,

muốn đứng dậy công kϊƈɦ nàng, bỗng nhiên hai viên đá nhỏ bay tới nện vào hai đầu gối của thích

khách, làm hắn quỳ mọp xuống.

Là Bàn Tử đang trị liệu ở bên cạnh, trêи tay hắn còn mấy hòn đá nhỏ.

Thân mình người kia phủ phục trêи mặt đất, hắn nghe được tiếng An Nhiên lạnh giọng phân phó:

"Dẫn hắn đi, cạy miệng hắn hỏi hắn rốt cuộc hắn tới từ đâu, mà hận ta tới tận xương như thế, vậy từ

nay về sau đừng tới mua Phấn hoa nữa, đi hưởng thụ con đường khôn thì sống ʍôиɠ muội thì chết của

bọn họ đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.