Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Bị coi thành vũ khí cho người khác dùng An Nhiên hơi chau mày, hỏi Bàn Tử.
"Ngươi nói đi, chúng ta có nên nghiên cứu một ít máy bay không người lái hay không? Đạn pháo
lớn như vậy, khẳng định phải dùng máy bay để chuyên chở, nhưng hiện tại đường khó
đi như vậy, đàn chim kia thì vừa ngửi thấy mùi con người liền xông lên, ai mà muốn đi thả
bom vào mấy căn cứ linh tinh kia chứ."
Cho nên không thể không nói đám căn cứ linh tinh kia có chút năng lực, thoạt nhìn thủ đoạn có
chút máu lạnh, trong hoàn cảnh không trung gian nan như vậy, có thể phái một đám máy bay
tới đây, tặng đầu người cho Đại phú hào, sau đó phỏng chừng phát hiện, máy bay tới một cái bị hủy
một cái, vở kịch lớn của bọn họ còn chưa bắt đầu không thể tổn thất quá nhiều cho giai đoạn này
được. Vì thế mới dùng máy bay không người lái.
Dùng cái này khá thuận tiện lại bảo vệ môi trường a, giá trị lại không cao, chỉ cần có kỹ thuật là
có thể chế tạo, lúc trước khi mạt thế tới, máy bay không người lái đều tràn lan, từ những mô hình
nhỏ cho trẻ con chơi đến flycam cho người lớn, vô luận tổn thất bao nhiêu máy bay không người lái,
chỉ cần có dị năng giả hệ kim ở đây là không có vấn đề gì.
"Có vấn đề là muốn tạo một đám máy bay không người lái tỏa định một địa điểm ở cự ly xa như vậy,
đoán chừng chúng ta không có kỹ thuật làm vậy, nhưng đám căn cứ kia cũng không làm được, chắc chắn
bọn họ móc nối với những căn cứ khác ở gần chúng ta."
Vân Đào không tham gia vào đội ngũ đánh du kϊƈɦ của Chiến Luyện trong rừng rậm biến dị, cho nên mỗi
ngày hắn đều tụ tập ở nhà An Nhiên mở họp,
hắn nói:
"Nếu chúng ta muốn đi đánh những căn cứ kia, bức bọn họ từ bỏ việc công kϊƈɦ Đại phú hào, thì đầu
tiên chúng ta cũng cần móc nối một vài căn cứ ở sát cạnh đối phương.:
Cho nên đưa đưa đẩy đẩy tới mấy căn cứ ở phụ cận Bách Hoa thành, bao gồm căn cứ Thời Đại cùng Tiểu
Chu thành, đều không thể trốn thoát hiểm nghi.
"Căn cứ Thời Đại cũng không chạy thoát được hiềm nghi, Tiểu Chu thành không thể chạy thoát được
hiềm nghi, đám người qua đường lung tung rối loạn ăn dưa cũng không thể chạy thoát hiềm nghi, nhưng
tại sao những tù binh kia đều không hề nói tới căn cứ Kim Môn, căn cứ Bắc Sơn, hay căn cứ Võ Xuyên?
An Nhiên nhìn lên tấm bản đồ đặt trêи bàn, Oa Oa ngồi bên cạnh, cầm bút màu vẽ những đóa hoa nhỏ
vào mép trắng của tấm bản đồ, An Nhiên nói: "Các ngươi có thấy, những căn cứ nhỏ kia chia năm xẻ
bảy phân bố ở phụ cận của ba căn cứ lớn này không, đều là những căn cứ nhỏ cần xử lý trêи đường
khuếch trương của ba căn cứ Kim Môn, Võ Xuyên và Bắc Sơn." Vừa nghe An Nhiên nói như vậy, Vân Đào
tỏ vẻ nghi ngờ quay đầu hỏi Bàn Tử:
"Rốt cuộc thủ đoạn thẩm vấn của các ngươi có chuyên nghiệp hay không? Vẫn là để ta đi, đừng làm cho
Bách Hoa thành trở thành vũ khí cho người khác sử dụng."
Trêи mặt Bàn Tử có vẻ ngượng ngùng, tựa hồ cũng cảm thấy có vấn đề gì đó ở đây, liền gật đầu
đáp ứng, vốn dĩ chuyện thẩm vấn hay gì đó đều không do Bàn Tử phụ trách, từ trước tới giờ
đều được Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm bao.
Nhưng hiện tại hai người kia đang tham gia chiến đấu, đánh du kϊƈɦ ở bên ngoài Đại phú hào? Vậy Bàn
Tử chỉ có thể tự mình ra trận, diễn các loại vai hết mặt trắng rồi mặt đen, bày ra đủ mọi
tư thái, còn việc móc được ra những thứ gì từ trong miệng bọn họ, là thật hay giả, Bàn Tử
không phân biệt được.
Vân Đào vừa ra ngựa, rất nhanh đã điều tra xong chân tướng sự việc, quả nhiên ba căn cứ Kim Môn, Võ
Xuyên, Bắc Sơn không thoát được can hệ, nhưng tù binh không nói cụ thể, căn cứ Kim Môn cũng không
gióng trống khua chiêng tới đánh Bách Hoa thành, nhưng mà trong căn cứ Kim Môn có một thế lực cá
biệt, muốn hai tinh hạch nguyên thủy của Bách Hoa thành.
Giống như trong căn cứ Kim Môn có phòng thí nghiệm nào đó, bỏ vốn ra đầu tư trang bị cho dây chuyền
sản xuất máy bay không người lái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.