Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Bởi vì An Nhiên phải dọn dẹp lại phòng ở, còn có xử lý các loại rắc rối do Oa Oa gây ra, nên tới
chậm hơn Hồ Chính một chút, chờ tới lúc nàng đứng ở bên ngoài lều trại của Lưu Tiểu Quyết thì đã
nghe được âm thanh cười ha ha của Hồ Chính.
Vì thế An Nhiên lắc đầu mang theo Tiểu Bạc Hà cùng Oa Oa còn có hai vị bảo tiêu đi vào.
Vừa vén ấm rèm cửa lên, nụ cười hiện ra trêи gương mặt nàng, ánh mắt nàng lập tức bắt giữ lại
thân ảnh của Lưu Tiểu Quyết ngồi bên trong.
Biểu tình trêи mặt hắn rất xa lại, trong trí nhớ của nàng, Lưu Tiểu Quyết tựa hồ là một thanh niên
đặc biệt nhẹ nhàng hoạt bát, ấn tượng của nàng đối với hắn chính là dừng ở hình ảnh dưới mảnh trời
quang đãng, hắn đứng trước một chiếc xe quân dụng, cao hứng cúi đầu chào nàng:
"Chị dâu, chào chị, em tên là Lưu Tiểu Quyết. "
Nhẹ nhàng cùng hoạt bát như vậy, tựa hồ đã biến mất vô tung trêи khuôn mặt người trẻ tuổi này.
Lưu Tiểu Quyết của hiện tại, mặc trang phục rực rỡ, ngồi dưới bóng ma, biểu tình trêи mặt giống như
đang gánh cả ngàn cân, trầm trọng thập phần, trầm trọng đến nỗi tựa như sắp ép hắn suy sụp.
Đối mặt với gương mặt tươi cười của An Nhiên, ánh mắt hắn ảm ảm, hắn đứng dậy trong những âm thanh
thao thao bất tuyệt của Hồ Chính, hắn làm động tác kính lễ với An Nhiên, tay hắn chậm rãi
nâng lên, lại chậm rãi buông xuống, trầm giọng nói"
"Chị dâu, chào chị, em tên là Lưu Tiểu Quyết. "
"Ai, ta biết."
An Nhiên gật gật đầu, thu lại tươi cười trêи khuôn mặt, Lưu Tiểu Quyết bây giờ làm nàng có cảm giác
xa cách nhàn nhạt, vậy nàng cũng không cần biểu hiện quá nhiệt tình.
Vì thế An Nhiên tìm vị trí ở trong lều ngồi xuống, nhìn thoáng qua căn lều, đây là nơi Hồ Chính mới
sắp xếp lại cho Lưu Tiểu Quyết, ở bên ngoài cửa Bắc, bên trong có một ít gia cụ khá xa hoa, có
giường, có tủ, có bàn ghế, có tủ lạnh có máy tính, gì cũng có.
An Nhiên nhìn lướt qua xong mới nói với Lưu Tiểu Quyết:
"Ta đã phái người thông báo với Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, nói ngươi đã đến rồi,
nhưng ngươi cũng biết đấy, chiến sự đang rất căng thẳng, hai người bọn họ phỏng chừng một chốc một
lát không thể dành thời gian để gặp ngươi, ngươi cứ ở đây đi, Bách Hoa thành sẽ không bạc đãi
ngươi." Lưu Tiểu Quyết rũ mắt, đứng trước mặt An Nhiên, ngón tay giật giật như đang trầm tư gì đó,
sau một lúc lâu hắn mới chậm rãi gật đầu lên tiếng. "Được."
An Nhiên ngồi trêи ghế, không dấu vết nhìn lướt qua hắn, trong lòng tìm tòi suy nghĩ, thái độ này
của Lưu Tiểu Quyết là sao? Hắn không thích nàng, cho nên mới có thái độ như vậy sao? Hay là bởi vì
mạt thế, tính tình biến đổi thành thái độ như vậy?
Chợt, An Nhiên lại cười nói:
"Vậy được rồi, Tiểu Quyết a, ta cũng không khách khí với ngươi nữa, dù sao ngươi cũng không phải
người ngoài gì, kế tiếp ta sẽ tìm người làm chút thủ tục, sau đó ngươi liền dọn vào Bách Hoa thành
ở đi. "
"Dọn vào Bách Hoa thành còn phải làm thủ tục sao?"
Hồ Chính không rõ nội tình, tò mò đầy mặt đánh gãy lời nói của An Nhiên. "Không phải chỉ cần một
lời của ngài là có thể xong chuyện hay sao?"
Ngu xuẩn! Chỉ tới phá đám a a a!!! An Nhiên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Hồ Chính một cái, thanh âm
nghiêm khắc nói:
"Lúc trước không có quy củ này, nhưng ngươi nghĩ lại đi, thế đạo hiện tại hỗn loạn như thế nào, lâu
rồi Bách Hoa thành không có người mới vào, đám chuyên gia kia cũng tạo áp lực rất lớn cho ta a,
phải thuyết phục đám người đó, ta cũng cần thời gian đi."
Vừa đưa ra nhóm chuyên gia, Hồ Chính lập tức gật đầu không hề có nghi vấn, hắn biết đầu óc
mình đơn giản, cho nên đặc biệt khâm phục nhóm chuyên gia với mạch não cấu tạo phức tạp
kia, Bách Hoa thành cũng rất lâu rồi không có người tiến vào, cho nên quyết định này của An Nhiên
khẳng định là chính xác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.