Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 122



“Đây là thứ quái quỷ gì a!” Triệu Chí Văn lăn về một bên, miệng còn không quên hỏi một câu.

Long Chương rống to: “Tắc kè hoa!”

Sinh vật toàn thân xám ngắt to lớn như sinh vật tiền sử này, một thân nổi đầy mụn nhọt, trên sống lưng có một loạt gai thẳng sắc bén, theo động tác của nó, màu sắc da không ngừng xuất hiện một ít biến ảo thật nhỏ.

Mọi người tránh thoát công kích cái đuôi của nó, cùng nhau chạy về con đường vừa tới. Không ngờ con tắc kè hoa một cước bước ra, vừa vặn chống xuống phía trước bọn cậu, Quan Song Song chạy đầu tiên suýt nữa bị đạp trúng, vẫn là Khúc Chính Siêu chạy ngay sau lôi cô nàng một cái mới thoát khỏi kiếp bị giẫm thành bánh bột ngô.

“Chạy về khu đất trống!” Cảnh Lâm cao giọng nói.

Nhưng cái đuôi của con tắc kè hoa này quá dài, mọi người nghe Cảnh Lâm nói xong, vừa quay đầu hướng về khu đất trống kia, lại bị cái đuôi của nó lập tức từ hướng khác quét tới, khiến mọi người không thể không lùi về tránh né.

Hai bên đều không cách nào trốn, nhưng mà nơi bọn cậu đang đứng là đường phố, bên trái có kiến trúc, bọn cậu căn bản không nơi để ẩn nấp.

“Meo!” Lúc này Tam Hoa chạy tới, Tào Tam Gia lập tức ngồi trên người nó.

Những con mèo biến dị khác, đều rất sợ con tắc kè hoa này, có vài con meo meo bỏ chạy, có con thì đứng im tại chỗ, cũng không biết đang quan sát cái gì.

Bỗng nhiên, một cái roi dài màu đỏ, nồng nạc mùi tanh hôi từ bên trên bắn nhanh tới, nhắm ngay phương hướng Long Chương. Chỉ một giây nữa là quấn lấy cậu ta, Mạn Mạn nhanh hơn đối phương một bước, quấn lấy Long Chương kéo về.

Mạn Mạn trước bị con rắn khổng lồ làm ăn mòn mất một đoạn cây, một thời gian rất uể oải, sau đó mới tìm được nội đan cho nó, lúc này nó mới lần nữa hoạt bát lên.

Cái roi dài màu đỏ kia vồ hụt, phịch một cái đánh xuống địa phương Long Chương đứng trước đó, mang theo một khối đất cấp tốc thu về.

Vẻ mặt Nghiêm Phi nghiêm trọng: “Đầu lưỡi quá to.”

Sức dính của đầu lưỡi tắc kè hoa cực mạnh, nếu như bị nó quấn được, tuyệt đối khỏi nghĩ thoát thân, chỉ sợ sẽ bị đối phương lập tức kéo vào trong miệng.

Con tắc kè hoa này chỉ dùng có một cái đuôi liền đuổi bọn cậu hết bên trái đến bên phải, có ý định dồn bọn cậu tập trung lại nơi này. Thế nhưng mọi người phát hiện, nó từ đầu tới cuối ngoại trừ xoay người, vẫn không di động một bước, sau đó cũng không thấy di động chút nào.

Cảnh Lâm nhìn đám mèo vẫn luôn dán chặt nhìn chằm chằm phần sau của con tắc kè hoa, tựa hồ nơi đó có cất giấu thứ gì hấp dẫn chúng nó.

Khổ người tắc kè hoa quá lớn, bọn cậu đứng phía trước, ngược lại là điều kiện thuận lợi cho đối phương dễ dàng công kích, Cảnh Lâm quan sát một hồi địa hình xung quanh, phát hiện ở ngay nơi con tắc kè hoa ngồi chồm hỗm bảo vệ kia, tới gần phần đuôi của nó, có một góc chết, bọn cậu sau khi chạy qua, mặc kệ con tắc kè hoa là ngồi hay va chạm, thì cũng sẽ không nguy hiểm đến mạng sống. Nếu như tắc kè hoa muốn công kích bọn cậu, cũng chỉ có thể rời đi chỗ đó thôi. Chỉ cần nó hơi động, bọn cậu có thể thừa dịp lúc nó xoay người mà tìm tòi thứ nó đang bảo vệ rồi.

Vì thế, Cảnh Lâm liền nói: “Mọi người cẩn thận đi về phía trước, phần đuôi phía sau của nó, vùng tam giác kia, có thấy không?”

“Thấy!”

“Muốn đi qua nơi đó sao?”

Mọi người dồn dập đáp.

Cảnh Lâm nói: “Đi thôi!”

“Được.”

Không có ai chần chừ, mọi người đáp một câu, bắt đầu phối hợp, nghĩ biện pháp dịch chuyển đến nơi đó.

Nhìn động tác của bọn cậu, đám mèo vốn còn đứng tại chỗ, cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, dồn dập đến gần nơi này.

Tắc kè hoa đoán ra ý đồ của bọn cậu, công kích càng thêm mãnh liệt, Quạc Quạc chủ động bay ra, nhảy tới trên đầu tắc kè hoa, khổ người nó cũng không nhỏ, giương hai cánh sẽ ảnh hưởng tầm mắt của tắc kè hoa, làm tắc kè hoa không thể không phân tâm dùng đuôi xua đuổi Quạc Quạc, cũng khiến mấy người Cảnh Lâm nhân cơ hội thành công di chuyển tới cái góc chết kia.

Xung quanh góc chết không được bằng phẳng, có rất nhiều đá vụn, có nơi bị dây leo mọc bọc kín lại, có nơi, như vừa bị đào ra, mặt trên không có bất kì dấu vết dây leo bò tới quấn lấy.

Cùng lúc với bọn cậu áp sát, tắc kè hoa bắt đầu dùng thân thể của nó đánh về phía bọn cậu, thế nhưng đây là một góc chết, mấy người Cảnh Lâm đứng dán chặt lấy góc tường, con tắc kè hoa này dù có làm gì cũng không gây được thương tổn cho bọn cậu.

Có điều thân thể nó khổng lồ, kiến trúc cạnh đó không chịu nổi những va chạm trong thời gian dài của nó, mắt thấy những ngôi nhà sắp bị va thành đá vụn, vách tường bắt đầu vỡ tan, người tiểu đội bọn cậu muốn bắt chặt thời gian.

Tắc kè hoa sau mấy lần va chạm, bắt đầu lo lắng, đúng như Cảnh Lâm suy nghĩ, nó bắt đầu di chuyển lên trước, muốn lần thứ hai đánh chính diện với bọn cậu.

Tắc kè hoa di động, địa phương gần đuôi của nó vừa rời đi, thì một cái cửa động liền hiện ra trước mắt đoàn người.

Một luồng linh khi bàng bạc từ bên trong lẻn ra.

Tất cả mọi người vì điều đó mà run lên, đặc biệt là Cảnh Lâm, cậu luôn luôn nhạy bén với linh khí, thứ này so với linh khí được tụ tập lại bằng Tụ Linh trận không biết thuần khiết dày đặc hơn bao nhiêu lần. Chẳng trách con tắc kè hoa sẽ biến thành khổng lồ như vậy, mà vẫn luôn chặt chẽ ngồi chồm hỗm ở đây canh giữ. Mỗi ngày đều được linh khí đó tẩy rửa, dựa vào tự tu luyện, thực lực không cường đại mới lạ.

Cũng giống mấy người Cảnh Lâm, cảm thụ được linh khí len ra từ trong động, đám biến dị thú trở nên hưng phấn, những con mèo vẫn luôn cẩn thận áp sát bên này, một con thừa dịp lúc tắc kè hoa xoay người, lấy tốc độ cực nhanh chạy về nơi đó.

Thế nhưng, ngay tại lúc nó sắp tới cửa động, đuôi tắc kè hoa quét tới, đánh bay con mèo biến dị kia ra.

Con mèo biến dị thê thảm kêu một tiếng, bị đánh bay ra xa, cả người đều trọng thương, thân thể phảng phất bị vỡ từ bên trong, vặn vẹo ngã xuống đất, không còn tiếng vang.

Có thể thấy được, cửa động này bị con tắc kè hoa nhận định là địa bàn của mình, bất kỳ chủng vật gì tới gần, đều bị nó giết chết.

Trong động có nguy hiểm không biết, nhưng chỉ vì linh khí từ trong đó xông ra, thì có là ai cũng chẳng muốn lui lại, bao gồm cả những con mèo biến dị đang không ngừng thử tới gần bên này.

Tại thời khắc tắc kè hoa xoay người, Tiểu Hắc Long phát động công kích.

Chính là lúc này!

Cảnh Lâm vội nói: “Chúng ta đi vào!”

Tất cả mọi người cùng đám biến dị thú đều chuyển động, Tào Tam Gia được Tam Hoa chở là người đầu tiên nhảy vào trong động, sau đó là Nhạc Nhạc ngồi trên Tông Tông, Khúc Chính Siêu Hạng Trạch Hoa theo sát hai người mà vào, lúc này, vài con mèo biến dị cũng vọt tới, lập tức chạy trước mặt bọn cậu.

Cuối cùng, là Quạc Quạc còn đang ngồi trên đầu tắc kè hoa quấy nhiễu tầm nhìn nó, Quạc Quạc vỗ cánh bay về phía cửa động. Phía sau, tắc kè hoa chỉ bị Tiểu Hắc Long áp chế mười mấy giây đã bắt đầu phun ra cái lưỡi tanh hôi của nó về phía Quạc Quạc.

“Quạc quạc!” Quạc Quạc kêu lên hai tiếng, mắt thấy không chạy trốn được, thì Mạn Mạn từ trong động xông ra, quấn lấy Quạc Quạc lôi vào, mà đứng ở ngoài cùng, Cảnh Lâm cầm trường đao trong tay bổ xuống một cái, cắt đứt đầu lưỡi bám sát theo sau.

Vì đau đớn, con tắc kè hoa hung ác đánh lên hướng cửa động.

“Ầm!” Đầu tắc kè hoa to lớn đụng vào cửa động, tiến vào được nửa bên đầu, nửa bên miệng tức giận không ngừng gào thét vào bên trong.

Nhìn con tắc kè hoa không vào được chỉ có thể không cam lòng liên tục va chạm, tất cả sinh vật trong động đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đi vào được rồi.

Bởi vì sợ phát sinh tình huống khó lường nào, nên bọn cậu bình thường đi ra ngoài ngoại trừ mang đủ đồ ăn trong vòng ba ngày, còn chuẩn bị đồ chiếu sáng. Nghiêm Phi từ trong túi của mình lấy ra đèn dầu loại nhỏ tự chế, quẹt diêm thắp sáng, trong động vốn gần như tối đen nháy mắt sáng ngời lên.

Bản thân cái động này là bị đào lên từ trên mặt đất, xung quanh có rất nhiều dấu móng tay ngổn ngang, đá vụn lung tung trên đất, phỏng chừng đều bị con tắc kè hoa kia tạo thành, xem ra nó cũng muốn tiến vào trong, bất đắc dĩ là người quá lớn.

Lại hao phí một phen thể lực, mọi người bù đắp bữa trưa chưa ăn xong trước, thuận tiện đánh giá tình hình trong động một hồi.

Cảnh Lâm theo địa phương xuất hiện linh lực mà quan sát, phát hiện bên trong động, là một vết rạn nứt uốn lượn, kéo dài vô hạn xuống sâu dưới đất, linh khí không ngừng cuồn cuộn chui ra từ phía dưới này.

Trong động ngoại trừ mấy người Cảnh Lâm cùng biến dị thú nhà mình, thì có tổng cộng tám con mèo biến dị, lúc này đều ghé sát vào trước vết nứt, meo meo meo kêu, tựa hồ đang thảo luận. Sau một lúc thảo luận, liền đem ánh mắt đặt trên mấy người Cảnh Lâm, tựa hồ quyết định muốn đi theo bọn cậu.

Chỉ cần những con mèo biến dị này không có ý đồ xấu, thì theo liền theo, mấy người Cảnh Lâm cũng không sao cả, thậm chí mấy người Khúc Chính Siêu và Hạng Trạch Hoa hiện không có biến dị thú vẫn là rất mong mỏi, đều muốn học Tào Tam Gia thu phục một con mèo biến dị, lúc này hai người liền phóng thích thiện ý trăm phần trăm, đem thịt trong tay đưa mấy khối qua.

Có điều rất xấu hổ là, bọn mèo không nể nang mặt mũi gì, thậm chí một con ngửi một cái, còn ghét bỏ đẩy thịt đi.

Mấy người nhất thời nhìn về phía Tào Tam Gia đang cho Tam Hoa ăn, nhao nhao xin hắn kinh nghiệm.

Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, con tắc kè hoa kia vẫn luôn liên tục va chạm. Chờ sau khi mọi người nghỉ ngơi tốt, không có lựa chọn nào khác cũng chỉ có thể tiếp tục đi xuống dưới.

Nhìn vết nứt tựa như không có cuối, không gian bị nứt ra rất nhỏ, một đường quanh co khúc khuỷu, chỗ đặt chân khá nhiều, chỉ cần cẩn thận chút, tay chân chống hai bên, hoàn toàn có thể nhích xuống.

Nhìn bọn cậu di chuyển, đám mèo biến dị cướp đi phía trước. Cảnh Lâm lấy ra sợi dây leo mang bên người, quấn vào thắt lưng nhạc Nhạc, đầu khác quấn lên người mình, để Nhạc Nhạc đi trước, mình đi sau chăm nom.

Trượt dọc theo vết nứt, đám biến dị thú còn đỡ, người thì đi rất cực khổ, hơn nửa giờ chân tay liền bủn rủn, phải nghỉ ngơi một chút. Trong vết nứt so với động bên trên còn tối hơn, tia sáng của đèn dầu cũng chẳng giúp ích gì mấy, xung quanh trừ âm thanh bọn cậu đạp lên vách vết nứt ra, thì không còn âm thanh nào khác.

Dù cho nhiều người nhiều thú, nhưng vẫn luôn ở trong hoàn cảnh này, trên tinh thần cũng không mấy dễ chịu, may mà tất cả mọi người đều là kẻ có thần kinh mạnh mẽ.

Không biết bọn cậu trượt như thế bao lâu, bọn cậu đoán bên ngoài trời đã tối đen rồi.

Bắt đầu có tiếng gió truyền đến, linh lực từ dưới đáy thoát ra càng thêm nồng nặc, đám mèo biến dị đi ở phía trước, tựa như lo lắng lại tựa như không thể chờ đợi được mà meo meo kêu.

Vết nứt chậm rãi trở nên rộng mở hơn, khi bọn cậu ăn uống bổ sung thể lực lần hai, sau mấy tiếng nữa trượt xuống, đám mèo biến dị phía trước bỗng nhiên ngừng lại, nhao nhao quay đầu sốt ruột kêu với mọi người.

Phía trước không có đường nữa rồi.

“Xảy ra chuyện gì? Không có đường?” Khúc Chính Siêu đi theo sau đám mèo nghi hoặc không thôi.

Phía trước là tảng đá đen thùi lùi lạnh băng băng, trầm mặc chặn lối.

Sắc mặt Hạng Trạch Hoa khó coi: “Trượt lâu như vậy, hóa ra mất công toi?”

Quan Song Song liền nói: “Nhưng tôi còn có thể cảm giác được linh khí a?”

Mọi người dồn dập chuyển tầm mắt về phía Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm dùng chân chặn lại một mặt khác của vết nứt, chà xát đôi tay cứng ngắc, cảm thấy sóng linh lực quen thuộc phía trước, tâm tình khá tốt: “Có đường, phía trước có trận pháp.”

Cảnh Lâm đi lướt qua mọi người, lên đầu tiên, đưa tay sờ sờ mò mò.

Cậu cảm giác được đích xác là các gợn sóng quỹ tích trận pháp, thế nhưng những gợn sóng này rất nhỏ, lại rất xa lạ, không phải thứ Cảnh Lâm quen thuộc, hay phải nói là Cảnh Lâm còn chưa từng tiếp xúc qua.

Không biết là người nào đi bày trận pháp xuống sâu dưới lòng đất như thế này, mà khởi nguồn của linh lực, khẳng định được giấu bên dưới trận pháp ngay trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.