Buổi tối, lúc Nghiêm Phi đang rửa ráy, Cảnh Lâm ngồi chơi cùng Nhạc Nhạc trong phòng khách, thì đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa thùng thùng thùng truyền đến từ bên ngoài.
“Ai đấy?”
Không người trả lời.
Mấy người Cảnh Lâm mới từ nhà Triệu Chí Văn trở về chưa được bao lâu, lúc này sẽ không thể là bọn họ đến được, Cảnh Lâm mở ra cửa lớn phòng khách, bên ngoài đen kịt một mảnh, tiếng gõ cửa thùng thùng thùng còn đang kéo dài. Cảnh Lâm thả thần thức ra ngoài, sau đó chỉ thấy hai đoàn bóng đen ngồi xổm bên ngoài cổng, dùng thân thể một cái lại một cái va lên cổng gỗ.
Cảnh Lâm đi ra mở cổng tường vây, ánh đèn vàng yếu ớt chiếu rọi từ bên trong phòng khách, để cậu có thể triệt để thấy rõ hai đoàn bóng đen kia.
Đây là hai con thỏ trắng mập có hình thể rất lớn, giống như đúc với con thỏ mà bọn cậu bắt từ trên núi về.
Hai con thỏ mập vừa thấy cổng mở ra, liền ngừng va chạm, cũng không sợ Cảnh Lâm, từ bên chân cậu nhảy qua, tự mình nhảy vào trong phòng, thời điểm trải qua khối đất trồng cải thảo, hai con còn cắn xuống một bẹ lá, ngậm trong miệng nhảy vào phòng.
Cảnh Lâm: “……”
Cậu đại khái có thể đoán ra lý do hai con thỏ này xuất hiện. Trước, đám thỏ trong núi rừng kia chính là nhờ cá quả xua tới, cậu nói mấy câu kiểu như nếu còn có con thỏ nào vẫn sống thì tốt, tuy nhận phải lầm bầm từ cá đen lớn, nhưng không nghĩ tới buổi tối liền đưa lại cho cậu hai con.
“Thỏ!” Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy hai con thỏ to còn sống nhảy vào nhà, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh, bật dậy từ trên ghế sô pha, chạy đến bên hai con thỏ, vươn tay cẩn thận từng li từng tí một sờ sờ, đầy tay toàn lông xù.
Cảnh Lâm sau khi đóng chặt cửa, tiến vào phòng khách lần lượt nhìn từng con thỏ một. Hai con thỏ này tính tình cũng dịu ngoan, vẫn luôn ăn cải thảo, Cảnh Lâm muốn xem liền để cậu thoải mái xem, sau đó Cảnh Lâm phát hiện ra hai con thỏ này một đực một cái, đồng thời thỏ cái còn đang mang thai rồi.
Cảnh Lâm ngoắc ngoắc khóe miệng, nhớ tới lúc ban ngày cá đen lớn giả vờ khinh thường hừ lạnh vài tiếng, hiện tại ngẫm lại quả thực rất đáng yêu.
Nghiêm Phi tắm rửa sạch sẽ đi ra, liền thấy trong phòng khách thêm ra hai con thỏ to lớn, Cảnh Lâm và Nhạc Nhạc đang ngồi xổm bên cạnh nhìn.
Nghiêm Phi cũng đi tới ngồi xổm xuống, nhìn cái miệng ba nhánh của con thỏ liên tục động động, hỏi: “Giữa đêm hôm, chui ở đâu ra đây?”
Cảnh Lâm cười nói: “Là cá đen lớn cho.”
Một bên dáng vẻ ghét bỏ, một bên lại âm thầm xua đến cho, nghĩ tới tính cách biệt nữu của cá đen lớn, Nghiêm Phi cũng cảm thấy buồn cười.
“Tìm một chỗ nuôi đi.” Cảnh Lâm nói, vừa vặn phòng tạp vật đã có chỗ trống, Cảnh Lâm đi vào phòng tập vật, hai con thỏ kia liền đi theo, khiến người ta bớt lo vạn phần.
Nhạc Nhạc thiện giải nhân ý nói: “Cậu Phi, không bằng đêm nay chúng ta nghe câu chuyện kể về ngỗng trắng lớn đi. Có điều Quạc Quạc yêu thích ngỗng trắng lớn quá nhỉ?”
“Cạc cạc!” Bản thể người ta chính là ngỗng trắng lớn đấy!
Nhạc Nhạc nói: “Cậu là vịt trắng lớn chứ.”
“Cạc Cạc!” Ngỗng trắng lớn!
“Được rồi được rồi.” Nhạc Nhạc bất đắc dĩ gật đầu, một bộ dáng vẻ thật hết cách với ngươi, “Cậu là ngỗng trắng lớn.”
“Cạc Cạc!” Người ta thiệt sự là ngỗng trắng lớn! Chỉ có chủ nhân nhỏ vẫn cho rằng ta là vịt có được hay không.
Trong quá trình chung sống giữa bạn bè, có xung đột là khó tránh khỏi. Cảnh Lâm và Nghiêm Phi nhìn hai đứa nhỏ đều sắp cãi nhau tới nơi, mau chóng lên tiếng hòa giải: “Được rồi được rồi, Quạc Quạc được gọi là Quạc Quạc, nhất định bởi vì là con vịt rồi. Giấc mơ của Quạc Quạc chính là trở thành một con ngỗng trắng lớn phi thường xinh đẹp, đúng không Quạc Quạc.”
Nhạc Nhạc bị cậu vòng vo nói lằng nhằng đến hôn mê, làm một vẻ mặt ta liền nói ngươi là con vịt mà nhìn về phía Quạc Quạc.
“Cạc!” Quạc Quạc đồng dạng có chút choáng, ưỡn ưỡn ngực, đúng là thế không sai đâu, đại nhân Quạc Quạc lập chí muốn là một con ngỗng trắng lớn đẹp nhất thế gian.
Hai đứa đều cảm giác có gì đó là lạ.
Quên đi, không nghĩ nữa, trước nghe kể chuyện đã.
Vì thế chuyện cổ tích tối đó được mở đầu như thế này: “Ngày xửa ngày xưa, có một ngỗng trắng lớn tên là Quạc Quạc, từ khi sinh ra nó đã có đôi cánh trắng hơn tuyết, tại thời điểm nó được một tuổi, đôi cánh trắng như tuyết kia bỗng nhiên nhiều thêm một tia màu tím mỹ lệ, người khác nhìn thấy cánh Quạc Quạc có màu tím đều sẽ kinh ngạc thốt lên: ‘Oa, cánh của đại nhân Quạc Quạc thật là đẹp!’, những nơi mà đại nhân Quạc Quạc đi qua, tất cả mọi người sẽ dùng ánh mắt ước ao sùng bái mà nhìn chăm chú vào nó. Thế nhưng, đột nhiên có một ngày……”
Rất nhanh, chuyện cổ tích liền tiến vào phần kết, Nhạc Nhạc đã ngủ thiếp đi, Quạc Quạc rúc vào bên người Nhạc Nhạc, cái cổ khoát lên trên người bé, hai đứa ôm nhau ngủ say.
Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi nhìn hai đứa, nghĩ, đêm nay Quạc Quạc cùng chủ nhân nhỏ của nó, cũng sẽ có một đêm ngủ thật ngon.
Ngày mai, tường vây người trong thôn dự kiến xây dựng, chính thức khởi công.
Xây tường vây là vì đảm bảo an toàn cho chính bản thân, trong thôn thương lượng, mỗi gia đình ít nhất cũng phải đi hai người, thế nhưng nếu như giống nhà Cảnh Lâm chỉ có một người xuất lực được, thì sẽ không có biện pháp miễn cưỡng, dù sao trong nhà người ta tổng cộng cũng có mỗi hai người, hơn nữa một người trong đó còn là đứa nhỏ. Như nhà Tằng Thẩm nhi chỉ có một phụ nữ, cũng không cần cùng làm việc với mọi người, thế nhưng có thể giúp đỡ đưa nước non các thứ.
Bởi vì có núi cao che chở, nên tường vây cần phải xây cũng không quá dài, đem một mảng lối vào kia quây lại là được.
Phần lớn thanh niên trai tráng trong thôn đều đã quen với việc xây dựng phòng ốc, thế tường vây so với xây nhà càng đơn giản hơn chút. Ai biết xây thì đi thế tường, ai không biết thì đi vác gạch cùng xi măng.
Sau khi xây lên cao hơn một mét thì bắt đầu dựng giá đỡ, đáp xong giá đỡ, lại phải phân ra nhân công đem gạch chuyển lên trên giá đỡ, nhằm thuận tiện người thế gạch lấy dùng. Như vậy không ngừng nghỉ chịu khó bốn, năm ngày, tường vây trong thôn rốt cục xây tốt.
Xây xong tường, mọi người thấy nguyên vật liệu còn thừa nhiều, lại xem xét tình hình trong thôn, mọi người liền thương lượng sẽ vạch ra một khối đất nhỏ ngay cạnh cửa thôn, xây dựng một căn phòng nhỏ, có thể bài trí cái bàn cái ghế linh tinh, coi như một phòng tiếp khách bé, về sau nếu như tình huống bên ngoài quá căng thẳng, trong thôn còn phải dựa theo tình hình mà sắp xếp người tuần tra trực đêm mỗi ngày, nếu như thân thích nhà ai đến, cũng không thể tùy ý cho vào trong thôn được, trước phải đem người tiếp trong phòng tiếp khách mới được.
Cổng lớn chỉ có ba cái chìa khóa, hiện tại muốn đánh cũng không có chỗ mà đánh chìa, chìa khóa thống nhất bảo quản bởi thôn trưởng Mã Nhân Thiện, người nào muốn đi ra ngoài thì hôm đó tới chỗ Mã Nhân Thiện nhận chìa khóa, đồng thời cần phải đăng ký tên của chính mình, lúc trở về tới trả, cũng cần ghi chép lại.
Theo tường vây được xây dựng xong xuôi, mùa xuân năm nay cứ như vậy trôi qua. Tết xuân này trong thôn không ai đi ra ngoài chúc Tết cả, thôn cũng chẳng có người nào vào thăm. Điều đó khiến những người trong thôn đang bất an cũng yên tâm lại không ít, dù sao nếu như có người vào, thì bí mật của thôn có khả năng không thể dối gạt được.
Buổi tối ngày đầu tiên tường vây được xây tốt, Cảnh Lâm tới chỗ cổng lớn đầu thôn, đem bùa hư không Huyễn trận cấp trung đánh lên phía bên trong bức tường vây, liên kết lại các trận điểm cùng mắt trận, một Huyễn trận cấp trung liền được tạo thành.
Thời điểm Cảnh Lâm nói trận pháp đã bố trí xong, Nghiêm Phi nhìn qua nhìn lại thấy cùng trước kia không có gì khác nhau, y tò mò hỏi: “Sau khi người xa lạ rơi vào trận pháp này, trong mắt bọn họ nhìn thấy cảnh vật khác gì với chúng ta?”
Cảnh Lâm nói: “Nếu như bọn họ vượt qua tường vây, đại khái sẽ rơi vào một cái hồ nước không thấy bờ bến.”
“Vậy thì đúng là không tồi.” Nghiêm Phi nói.
Trận pháp cấp trung này, nếu như đối phương xông vào, sẽ tưởng chính mình rơi vào trong hồ nước, cho dù thực tế đang trên đất bằng bọn họ cũng sẽ không ngừng bơi qua bơi lại tại chỗ, hoặc là nghĩ chính mình sắp chết chìm mà liều mạng giãy giụa, kết quả cuối cùng đại khái đều sẽ bởi vì mất hết sức lực mà ngất xỉu.
Cảnh Lâm muốn đi thăm một chút ông Khúc, Nghiêm Phi đương nhiên muốn đi theo, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ cũng đi, ngồi trong thôn quá nhàm chán, có thể đi ra ngoài một tẹo thôi cũng rất tốt đẹp rồi. Bởi vì ông Khúc ở tại thôn bà Lý Hoa Quế kia, nên Cảnh Lâm từ sớm đã đi hỏi Lưu Tố Cầm, hỏi nàng có cần chính mình hỗ trợ mang đồ vật gì sang đó hay không, hoặc là cùng mình cùng đi ra ngoài.
Cuối cùng Lưu Tố Cầm tỏ vẻ muốn tự đi, chồng nàng – Mã Minh Lượng cũng đi.
Ngày hôm sau, bốn người Cảnh Lâm cùng hai vợ chồng Lưu Tố Cầm, đồng thời đến chỗ Mã Nhân Thiện nhận chìa khóa, lần lượt từng người đăng ký tên, sau đó nhận chìa khóa đi ra ngoài.
Cảnh Lâm không đi không, cậu mang theo mấy cân thịt thỏ cùng một ít củ cải khô cho ông Khúc, Lưu Tố Cầm cũng giống vậy. Người trong thôn trồng nhiều nhất chính là cây củ cải, loại củ này sau khi trưởng thành bất kể là làm rau trộn giấm hay cắt ra phơi thành củ cải khô, đều là một loại rau dưa bảo tồn được rất lâu. Tuy hiện nay mỗi ngày người trong thôn đều có rau dưa ăn, thế nhưng mọi người cũng sợ hãi đột nhiên ngày nào đó những cây rau củ này lại không sinh trưởng, nên thời điểm có thể tích trữ tất cả mọi người đều tận lực tích trữ nhiều chút, phỏng chừng mỗi gia đình trong thôn bây giờ tích trữ nhiều nhất chính là củ cải khô.
Đi trên đường, Nghiêm Lộ hỏi ra vấn đề thắc mắc của nàng: “Tuy chúng ta từng thấy qua động vật biến dị có tính nguy hại tương đối lớn như cá sấu, nhưng mỗi lần chúng ta đi ra ngoài, thứ nguy hiểm đúng là từ trước đến nay chưa từng đụng phải.”
Nàng luôn thắc mắc, nghe Tào Tam Gia cùng đàn em nói, có rất nhiều thứ nguy hiểm trên huyện, thế nhưng trong thôn bọn nàng, ngoại trừ đàn kiến đen cùng con cá sấu lớn về sau, thì cho dù là đi trên đường thông tới những thôn khác, cũng chưa từng chân chính thấy thứ nguy hiểm gì.
“Điều này anh cũng không rõ lắm.” Cảnh Lâm nói, cậu xác thực cũng vẫn luôn có thắc mắc này. Có điều chuyện này cũng chỉ có thể có liên quan tới linh khí đi.
Đến thôn số hai, địa thế thôn bọn họ khá là trống trải, lượng công trình so với thôn Cảnh Lâm lớn hơn nhiều, thôn số hai ít nhất phải hai ngày nữa mới có thể xây xong.
Ông Khúc đang hỗ trợ sàng lọc cát, giữa trời mùa đông cũng nóng đến mức chỉ mặc một cái áo len mỏng, ông lão tuy vẫn rất gầy, nhưng sắc mặt so với trước đã tốt hơn không ít.
Lúc mấy người Cảnh Lâm vào thôn, đám người Tào Tam Gia liền nhìn thấy bọn cậu. Tào Tam Gia hướng bọn cậu vẫy vẫy tay, mấy người Cảnh Lâm liền đi tới chỗ hắn.
Trung tâm khoảng đất bận rộn có đặt một cái bàn, mặt trên bày vài cốc uống trà, cùng mấy cái giỏ ấm giữ nóng. Tào Tam Gia nhảy xuống từ trên giá đỡ, tháo găng tay lau mồ hôi trên trán một cái, rót chén nước nóng, cũng không đến mức bỏng, hắn cầm lên liền ùng ục ùng ục uống, sau đó mới đi về phía đám Cảnh Lâm.
Ông Khúc cũng nhìn thấy mấy người Cảnh Lâm, ngừng công việc trong tay cũng đi tới.
Ông Khúc thấy lần này Cảnh Lâm đến chỉ có mấy người, không đồng tình nói: “Chỉ có mấy đứa thôi mà cũng dám đi ra bên ngoài.”
“Không có chuyện gì.” Cảnh Lâm nói.
Tào Tam Gia cười bảo: “Ngài cũng không phải bận tâm bọn họ, thân thủ mấy đứa rất tốt đó.”
Cảnh Lâm đưa những thứ mang đến cho ông Khúc, ông Khúc sau một phen từ chối cuối cùng đành phải nhận, không hề nhìn xem bên trong có những thứ gì, cười tủm tỉm đem đồ vật chuyển về chỗ ở của mình.
Tào Tam Gia ước ao nhìn bóng lưng ông lão càng ngày càng khỏe mạnh, nếu cũng có người cách một đoạn thời gian liền đưa thức ăn đến cho mình thì quá tốt, hắn cũng không cần phải liều mạng như vậy, sau lưng có một nhóm lớn anh em, hắn làm kẻ dẫn đầu, áp lực cũng rất lớn a.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Cảnh Lâm cũng đẩy tới một cái túi về phía mình, hắn kinh ngạc chỉ bản thân: “Cho tôi?”
“Cho anh.” Cảnh Lâm nói, “Đã phiền toái anh chăm sóc ông Khúc.”
Tào Tam Gia xấu hổ cười cười, “Ông Khúc có chân có tay, nào cần tôi chăm sóc chứ.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác tay lại không chậm nửa nhịp.
Vừa tới tay, rất nặng, hắn tại chỗ mở ra túi nhìn vào bên trong, lập tức trợn tròn hai mắt, trong túi chứa rất nhiều củ cải khô, hơn nữa còn có một miếng thịt thật lớn, ít nhất phải mười cân a!
Lần diệt chuột kia cùng đi ra hơn năm mươi mấy anh em, thế nhưng canh giữ tại trong huyện cũng còn những hai mươi mấy, sau đó lại có mấy người ở nơi khác đến đây nhờ cậy hắn, tính ra cũng phải đến 80 người, trong 80 người này đa phần đều là nam giới thành niên, không thành niên thì cũng là đang tuổi lớn sức ăn càng ngày càng nhiều, chỉ tính khẩu phần lương thực mỗi ngày của mọi người cũng bị tiêu hao không hề nhỏ. Trước đó, tất cả vật còn sống trong thôn số hai đều bị bọn chuột cắn chết, số thịt bọn hắn hồi còn trong huyện lấy tới tay cũng đã sớm ăn xong, hiện tại chuyển tới đây vẫn như cũ mỗi ngày gặm dưa muối, ăn được thứ gì có vị thịt vẫn là chuyện từ một tháng trước.
Tào Tam Gia nuốt ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm khối thịt thỏ hận không thể ngay lúc này gặm xuống một cái, có điều vì hình tượng bản thân, tốt xấu vẫn nhẫn nhịn được.
Hắn túm miệng túi lại, kêu tới một đứa bé tầm mười bảy, mười tám tuổi, đưa túi cho nhóc ta, lớn tiếng nói: “Thuận Tử, cầm lấy, đêm nay thêm thức ăn cho các anh em!”
Thuận Tử cũng mở túi ra nhìn vào bên trong một cái, con mắt cũng trợn tròn, bởi vì kích động, đám da thịt màu vàng trên mặt nhóc con nhanh chóng nổi lên hai khối đỏ ửng, đôi mắt đều lóe ra ánh sáng, “Vâng!”
Đại khái biết là đám Cảnh Lâm cho, nên nhóc con cảm kích gật đầu hướng bọn cậu, cầm theo túi chạy đi rồi, chân bước như bay, nhanh chóng lao đi.
Dọc theo đường đi có những anh em khác chú ý tới động tĩnh bên này, đều lớn tiếng hỏi nhóc có chuyện gì vậy, Thuận Tử cũng lớn tiếng đáp trả: “Thịt!”
Trong nháy mắt tựa như nước rơi vào chảo dầu, đoàn người đều gào to lên, vài người còn từ trên giá đỡ nhảy xuống đuổi theo sau Thuận Tử, nhất định phải liếc mắt nhìn mới được, xác nhận nhóc không phải đang trêu đùa các anh em.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng đám Cảnh Lâm cũng không vui vẻ gì, không phải ai cũng giống như bọn cậu, mỗi ngày đều có rau dưa thịt thà mới mẻ mà ăn, thi thoảng còn có thể nhờ cá quả cho ít cá đánh bữa ngon.
Tào Tam Gia ra sức vỗ vai Cảnh Lâm: “Anh em tốt, chỉ vì khối thịt ngày hôm nay cậu cho, về sau có chuyện gì chúng tôi có thể giúp đỡ, chỉ cần mở miệng thôi.”
Cảnh Lâm nói: “Đấy là anh nói rồi nhé, sau đó thật sự có chuyện gì, tôi cũng sẽ không khách khí.” Đưa Tào Tam Gia chính là khối thịt thỏ, thứ nhất ông Khúc là người mới đến ở nơi này, đến cùng người đã lớn tuổi rất nhiều lúc cần người coi chừng trông nom, thứ hai qua mấy lần tiếp xúc với Tào Tam Gia, cảm giác nhân phẩm quả thật không tệ, tại thế đạo hiện giờ, nhiều hơn một người nhiều thêm một phân sức mạnh, thôn bọn cậu nhân khẩu vẫn quá ít, nếu có thể liên hợp sức mạnh với Tào Tam Gia, hỗ trợ lẫn nhau, vạn nhất sau đó gặp phải chuyện gì, cũng có thể thêm người trợ giúp.
Tào Tam Gia cười ha ha: “Liền thích sự thẳng thắn này của cậu.”
Mã Minh Lượng cũng chuẩn bị cho Tào Tam Gia chút rau khô, hi vọng đối phương giúp đỡ chăm sóc một chút mẹ vợ mình. Sau đó cùng nói lời tạm biệt với bọn họ, hắn và Lưu Tố Cầm đi thăm Lý Hoa Quế rồi.
Thôn số hai gặp phải nạn chuột, trong thôn người còn sống trừ Lý Hoa Quế, cũng chỉ còn có hai nam sinh vị thành niên. Lý Hoa Quế thương hai đứa còn nhỏ như vậy đã mất đi người nhà, liền đem hai người trở thành con cháu mình mà chăm sóc. Trong thôn vội vàng xây tường vây, bà một người phụ nữ những việc khác không giúp được gì, liền mang theo hai đứa nhỏ giúp đỡ nấu cơm, Thuận Tử lúc trước kia cũng là một trong những nhân viên hậu cần.
Bí mật trong thôn của chung mọi người, Lưu Tố Cầm cũng không dám lộ ra ngoài, kể cả đau lòng mẹ mình ăn không ngon, cũng không đem theo một lá rau dưa tươi tới. Có điều có khả năng thêm hai thằng bé, mà Lý Hoa Quế quanh năm sống một thân một mình trên tinh thần có thêm nơi ký thác, nhìn qua so với trước thích cười hơn chút, tinh thần thật không tồi chút nào.
Buổi trưa Tào Tam Gia muốn giữ đám Cảnh Lâm ở lại ăn cơm, mấy người Cảnh Lâm đều cự tuyệt. Hiện tại lương thực nhà ai cũng không nhiều, đặc biệt những người như Tào Tam Gia này, có nhiều người phải nuôi như vậy. Bọn cậu cũng không thiếu lương, sao có thể mặt dày giống như lúc trước mà đi ăn chực được.
Trở lại thôn, hai người Nghiêm Nhuệ Phong không ở nhà, liền cùng đi tới nhà Triệu Chí Văn, ngược lại đợi lát nữa còn phải cùng đi trả chìa khóa.
Rất nhiều người vây quanh cửa nhà Triệu Chí Văn xem náo nhiệt, Cảnh Lâm tò mò tăng nhanh bước chân đi tới.
“Nhìn gì thế?” Triệu Chí Văn tẽ ra đám người từ sau lưng chen lên trước, hắn rất cao, cũng không cần kiễng chân cái gì.
Người bên ngoài giải thích: “Ộp Ộp trở về. Cõng theo một lưng gai.”
Mấy người nhường ra một con đường cho bọn cậu đi vào, sau đó Cảnh Lâm chỉ thấy Ộp Ộp biến thân thành con nhím ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hơn một nửa trên lưng đều là gai nhọn màu đen, Nghiêm Nhuệ Phong cùng Triệu Thừa Hoài đang giúp nó nhổ đi đám gai trên lưng, đám gai này rất sắc bén, dài bằng một đốt ngón tay người, đâm vào trên lưng Ộp Ộp chí ít sâu tới một nửa, lúc rút xuống một cái miệng Ộp Ộp liền động đậy, đừng nói là nó, đám người Cảnh Lâm đều thấy đau thay nó.
“Ộp Ộp gặp phải cái gì vậy, sao lại thành bộ dáng này?”
Chu Phỉ Phỉ và Chu Ngọc không dám nhìn cái lưng đầy nốt sần đủ mọi màu sắc của Ộp Ộp, nghe hỏi tới Chu Ngọc liền nói: “Nhạc Nhạc hỏi, nói là ong mật đốt, mới vừa về không bao lâu liền trực tiếp tới nhà tìm Nhạc Nhạc, trước tiên nhanh chóng nhổ ra giúp nó lại nói sau.”
Ộp Ộp tuy bộ dáng không đẹp lắm, thế nhưng các thôn dân đều phải nhờ cậy nó tại mùa hè năm sau tiếp tục giúp thôn trừ muỗi, nên đối với nó đều rất có thiện cảm, cũng không hi vọng nó xảy ra chuyện gì.
Những người khác nhường chỗ, gai trên lưng Ộp Ộp còn rất nhiều, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cũng ngồi xổm xuống giúp nó nhổ, cũng mau chóng để Ộp Ộp thiếu phải chịu tội chút.
Những người khác thảo luận: “Nhìn cái gai kia đi, ong mật đó khẳng định là loại biến dị.”
“Nhất định thế rồi, bình thường tới mùa đông ong mật đều ở trong tổ ăn mật, trời lạnh như thế này nào dám đi ra ngoài, nếu không đã bị đông cứng mà chết rồi, càng đừng nói có thể chích Ộp Ộp biến thành bộ dáng này.”
Có người không chú trọng ở phương diện này, “Các bác nói xem loại ong mật biến dị đó có thể sản ra dạng mật ong gì, còn có thể ăn sao?”
Có người cười: “Điều này phải hỏi Ộp Ộp rồi, nói không chừng nó đi ăn vụng mật ong nhà người ta mới bị chích thành như vậy.”
Là nhân vật đề tài trung tâm được bàn luận, Ộp Ộp vẫn ngoan ngoãn ngồi bất động ở chỗ đó, sau khi tất cả gai trên lưng đều bị nhổ xong, mới hướng về phía mấy người giúp đỡ nó nhổ gai ộp một tiếng, sau đó nhảy bồm bộp lại đi rồi, Nhạc Nhạc gọi cũng không gọi được, không hề đem vết thương trên người coi thành chuyện to tát gì.
Nhạc Nhạc giậm chân tại chỗ: “Ai nha, vội chết ta, nó nói muốn đi báo thù, đi tìm đám ong mật kia rồi.”
Mấy người Cảnh Lâm nghe thấy vậy, vốn muốn ngăn cản nó, thế nhưng lực bật nhảy của Ộp Ộp thực kinh người, mấy lần đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, đuổi theo cũng không đuổi kịp.
Xem ra Ộp Ộp không chỉ thù dai, còn là một đứa tính tình nóng nảy, chỉ có điều lúc ở trước mặt bọn cậu đều biểu hiện rất dịu ngoan mà thôi.
Ộp Ộp đi lần này, buổi tối ngày thứ ba mới trở về.
Nó cũng không như thường ngày muốn vào nhà liền trực tiếp nhảy vào, lần này nó gõ cổng, bật lên va một phát vào cổng, sau đó ộp một tiếng.
Đang nghe Nghiêm Phi kể chuyện cổ tích, hai người một ngỗng lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, Cảnh Lâm đi mở cổng, đầu tiên là nhìn Ộp Ộp một chút, sau đó kiểm tra cổng lớn nhà mình. Đêm bị tập kích ngày trước, cổng lớn bị Nghiêm Phi đá văng, sau đó mặc dù đóng một cái mới, nhưng không bền chắc bằng cái cũ, một cái va của Ộp Ộp lúc nãy dùng sức không nhỏ, Cảnh Lâm lo lắng Ộp Ộp còn như vậy vài lần, cổng nhà cậu phải nát mất.
Cổng mở, Ộp Ộp vẫn đứng bất động tại chỗ. Nghiêm Phi nhấc ngọn đèn đi lại đây, sau đó chỉ thấy trên chân Ộp Ộp đạp lên một cái tổ ong rất lớn, đương nhiên, gai trên lưng cũng không thiếu.
Hai người Cảnh Lâm nhìn đám gai trên lưng nó cùng tổ ong nằm trên mặt đất, vạn phần không biết nói gì, sào huyệt đều bị nó mang về rồi, xem ra nó đã báo thù thành công, cũng không biết cả đoạn đường này nó vận chuyển như thế nào, lại có thể đem tổ ong hoàn hảo không chút tổn hại mang trở về.
“Ộp!” Ộp Ộp kêu một tiếng, sau đó nhảy vào trong phòng, Quạc Quạc quẫy cánh đi theo, kêu cạc cạc như đang cười to, cho dù hai người Cảnh Lâm không hiểu ngôn ngữ ngỗng, cũng nghe ra ý tứ cười trên sự đau khổ của người khác ẩn giấu bên trong.
Nhạc Nhạc ngồi xổm xuống ôm lấy tổ ong: “Ộp Ộp mang về cho chúng ta ăn.”
Thấy Nhạc Nhạc ôm có chút vất vả, Nghiêm Phi mau chóng nhận lấy. Y đem tổ ong dời vào phòng khách đặt lên bàn trà, nhìn một chút, mật ong bên trong cũng không hề ít. Y và Cảnh Lâm hai người đều không biết lấy mật ong, ngày mai còn phải sang hỏi Triệu Thừa Hoài.
Vốn chuẩn bị đi ngủ, lần này không đem gai trên lưng Ộp Ộp nhổ hết thì mọi người đừng nghĩ tới chuyện yên tâm ngủ.
Vào lúc này mọi người mới phát hiện ra trong miệng Ộp Ộp còn ngậm một nhánh cỏ xanh nhạt, đám Cảnh Lâm giúp nó nhổ gai, nó liền đem nhánh cỏ đưa tới trên tay Cảnh Lâm, là dùng để trị thương cho nó. Ba người bận rộn hơn nửa giờ mới đem gai nhổ sạch sẽ, sau đó Cảnh Lâm vò nát nhánh cỏ, phát hiện nước trong nhánh cỏ có rất nhiều, tuy chỉ ngăn ngắn một đoạn, thế nhưng nước vò ra cũng đủ bôi lên cả lưng Ộp Ộp.
Đại khái cũng do mấy ngày nay quá tiêu hao thể lực, sau khi giúp Ộp Ộp thoa nước khắp lưng, nó liền nhảy tới góc phòng, ngồi xổm chỗ đó nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tin tức ong mật chích chết người cũng không hiếm thấy, nhìn gai của ong mật biến dị liền biết lực sát thương của chúng nó không hề nhỏ, gai nhọn đen sì cũng chẳng biết có độc hay không, thời điểm đám Cảnh Lâm nhổ gai đều cẩn thận lại cẩn thận. Lo lắng mấy ngày, Ộp Ộp xem như bình an vô sự mà trở về, đám Cảnh Lâm cũng buông xuống cọc tâm vẫn treo cao mấy ngày trời.