Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 57



Càng đi xuống dưới, cỏ dại xung quanh lại càng thấp bé, thật nhiều nơi đều có dấu vết bị động vật từng gặm cắn qua. Tới gần bên hồ, đất dưới chân liền dần ẩm ướt, bọn cậu dừng lại ở bên hồ.

Cảnh Lâm nhìn vết chân động vật mơ hồ loạn xì ngậu cạnh hồ, liền biết có rất nhiều động vật mỗi ngày tới nơi này uống nước, cậu nói: “Đây cũng là nguồn nước duy nhất trong ngọn núi này rồi.”

Xa xa lại ào ào bay tới một đám chim hoang dã, chúng đứng ở trên hồ đối diện, tựa như hoàn toàn không sợ đám Cảnh Lâm.

Nghiêm Lộ lấy ra một hòn đá, kéo căng ná quay về phía con chim hoang dã ở gần nhất, sau khi nhắm xong liền bắn. Chiều hôm qua Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn đều luyện tập một hồi đánh đột kích và kỹ thuật cung ná viễn trình, tay đã có cảm giác, độ chính xác cũng kha khá. Một phát này cục đá liền trực tiếp đánh trúng lên thân thể con chim kia, đồng thời ngã trên mặt đất không có phản ứng gì.

Những con chim khác bị tình huống xảy ra bất thình lình dọa sợ, đều không lo uống nước nữa mà đập cánh bay thục mạng.

Triệu Chí Văn mau chóng chạy tới vớt con mồi lên bờ, cười nói: “Khởi đầu tốt đẹp, còn rất nặng đấy.” Con chim màu xám này có hình thể lớn, ít nhất cũng nặng năm, sáu cân, sờ lên trên người tất cả đều là bắp thịt rắn chắc.

Nghiêm Lộ nhìn một chút địa phương chính mình vừa nãy bắn trúng vào, một cái hố máu nho nhỏ đã xuất hiện ở nơi đó, nàng nhướn mày, đối với lực sát thương tạo được lần này rất hài lòng: “Đều đánh xuyên vào trong.” Thời loạn lạc hiện nay, lực sát thương lúc xuất thủ càng lớn, đối với những kẻ khác càng có lực chấn nhiếp hơn, phần thắng giành cho mình càng cao, ở trong núi rừng về sau có gặp gỡ động vật nguy hiểm gì, thì khả năng sống sót cũng lớn hơn nữa.

Một cái ná lớn, kết hợp với sức mạnh của nàng, không còn là trái cây tiện tay vứt ra, mà là cục đá gia tăng thêm Công Kích phù, uy lực quả thực không còn bình thường nữa, cũng khó trách con chim hoang dã này một tiếng cũng không kêu kịp liền chết quắc rồi.

Xác thực động vật bên hồ rất nhiều, thỉnh thoảng là có thể nghe được tiếng rì rào truyền tới từ bụi cỏ bên cạnh, bất quá mục đích chủ yếu bọn cậu vào núi là săn thú và thăm dò, vì thế cũng không dừng lại lâu bên hồ. Nghiêm Lộ đem con chim kia buộc chắc sợi dây treo lên thắt lưng, mấy người liền vòng qua bên kia hồ tiếp tục hướng về phía xa xa đi.

Dọc những nơi đi qua, các loài chim bắt đầu tăng lên, hơn nữa thật nhiều con đều đứng bên trên cây to mà bọn cậu trải qua, phía trên có rất nhiều cái tổ chim lớn, người nhìn mà thèm, nếu không phải cây quá cao quá to không thể bò lên nổi, thì Triệu Chí Văn đã sớm lén leo lên cây chôm tổ chim rồi.

Nghiêm Lộ nói: “Muốn lấy trứng chim, thì nên đợi thêm một, hai tháng nữa, nhiều tổ chim như vậy, đến lúc đó nghĩ biện pháp nào đó làm ra công cụ leo cây là được.”

Những cây này to lớn như thế, đào hầm ở trong thân cây đều có thể leo lên tốt, chính là tạo thương tổn quá lớn cho cây, nên phương pháp này không ổn.

Bọn cậu dọc theo con đường đó mà đi, sau đó phát hiện động vật xung quanh càng đi càng ít, ngoại trừ tiếng chim hót từ xa xa truyền tới, xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh. Tình huống này khiến mấy người Cảnh Lâm chậm rãi đề cao cảnh giác.

Lúc trải qua một sườn dốc, Nghiêm Phi phải thật cẩn thận túm lấy cây cỏ bên người cao gần bằng y mà dò dẫm bước chân, thuận tiện nhắc nhở những người phía sau: “Chú ý dưới chân, bên này tương đối nhiều đá tảng.”

Cảnh Lâm đi ở phía sau Nghiêm Lộ, cậu vừa mới bước về phía trước một bước, bỗng nhiên ngừng lại.

“Làm sao thế?” Triệu Chí Văn đi ở đằng sau hỏi.

Cảnh Lâm quay đầu nhìn về phía bên phải sườn dốc, nói: “Bên kia có sóng linh lực rất rõ ràng.”

Nghiêm Phi cùng Nghiêm Lộ xoay người lại đi tới vài bước, Nghiêm Phi hỏi: “Muốn qua xem một chút không?”

“Đi thôi.” Gần như không do dự nhiều, Cảnh Lâm liền gật đầu, ngoại trừ sóng linh lực, bên kia còn có một cỗ sức hấp dẫn không rõ đang kêu gọi cậu, sức hấp dẫn này vẫn luôn thúc giục cậu sang nhìn.

Ộp Ộp làm kẻ dẫn đường cho bọn cậu, nhảy lên một cái liền nhảy tới phương hướng Cảnh Lâm nhìn, tốc độ nó nhanh, không mấy lần cũng chỉ lưu lại bóng dáng nhàn nhạt cho mấy người Cảnh Lâm. Sườn dốc này hơi dài, mấy người Cảnh Lâm bò đến một nửa thì Ộp Ộp đã trở lại, sau đó ngăn ở trước mặt bọn cậu, không cho tiếp tục đi tiếp nữa.

Cảnh Lâm nhíu mày: “Phía bên kia có cái gì? Rất nguy hiểm?”

“Ộp.” Ộp Ộp đứng bất động.

Nhưng mà càng tới gần sườn núi, sức hấp dẫn kia đối với Cảnh Lâm lại càng lớn, sóng linh lực cũng càng ngày càng mãnh liệt, cậu nghĩ một hồi, hỏi Ộp Ộp: “Ngươi cảm thấy, thứ ở phía trên kia, dựa vào mấy người chúng ta, có thể đánh được sao?”

Đôi mắt tròn vo của Ộp Ộp nhìn lướt một vòng trên người bọn cậu, cuối cùng do do dự dự, nhường ra lối đi.

Cảnh Lâm sờ sờ đầu Ộp Ộp, xoay người căn dặn đám Nghiêm Phi: “Mọi người cẩn thận một chút.”

Nghiêm Phi nắm chặt vũ khí trong tay: “Em cũng vậy.”

Mấy người tiếp tục đi về phía trước, thời điểm sắp lên sườn núi, bọn cậu tại dưới một gốc cây lớn phát hiện vài đống phân động vật, có đã phân hủy gần hết, có cái nhìn qua còn khá mới, từ kích thước đống phân, có thể nhìn ra được hình thể con động vật này không hề nhỏ.

Điều này làm Cảnh Lâm do dự, sức hấp dẫn đằng trước đối với cậu là rất lớn, thế nhưng hoàn toàn không sánh bằng tính mạng của bạn bè.

Nghiêm Phi mở miệng: “Đi tiếp thôi, mục đích chúng ta vào núi không phải là vì cái này sao?”

Bọn cậu vào núi thăm dò, kỳ thực cũng chính là ôm tâm lý nếu quả thật có động vật hoang dã cỡ lớn nguy hiểm cái gì, có thể tiêu diệt vẫn là tiêu diệt hết mới tốt, bên phía núi rừng Cảnh Lâm không bố trí Huyễn trận, nhưng cho dù có bố trí, cũng không phòng được thôn dân muốn trộm lẻn ra ngoài, thêm nữa, nếu như là động vật có linh trí có thần thức như cá đen lớn, thì dù Cảnh Lâm có thể bố trí Huyễn trận cấp trung như hiện nay cũng không nhất định phòng chống được.

Nghiêm Lộ cũng mở miệng nói: “Anh A Lâm, trên người chúng em đều có Phòng Ngự phù anh cho, không phải anh nói mỗi khi Phòng Ngự phù tăng một cấp bậc thì tác dụng càng lớn sao, đừng lo lắng.”

Triệu Chí Văn chêm vào: “Đi thôi, đều đi đến nửa đường rồi.”

Vì vậy Cảnh Lâm tiếp tục nhấc chân đi, mấy người lại bò tầm năm, sáu phút, rốt cuộc bò được lên trên sườn núi.

Cơ hồ vừa lên sườn núi, nguồn linh lực mãnh liệt đập vào mặt, ngay cả Triệu Chí Văn nhận biết yếu nhất đối với linh lực đều có thể rất rõ ràng cảm giác được, Cảnh Lâm thì càng không cần phải nói, cậu cảm giác cả người mình đều đang bị bao phủ bởi khối linh lực đặc quánh, so với đặt mình trong Tụ Linh trận còn thoải mái hơn.

Trong lúc nhất thời mấy người đều có chút trợn mắt há mồm.

Có điều Cảnh Lâm rất nhanh phục hồi lại tinh thần, cậu nhìn về phía khởi nguồn của sóng linh lực. Đó là một đóa linh chi nho nhỏ mọc bên trên một rễ cây to lớn, cả người nó đỏ đậm, như được phết lên một tầng sơn bóng loáng, xung quanh còn có một quầng sương mù đỏ đậm mông lung. Quầng sương mù kia run lên một cái, tựa như đang hô hấp, theo “hô hấp”, linh khí chung quanh đều tuôn hướng về phía nó, ra vẻ sức hấp dẫn đối với Cảnh Lâm cũng là từ trên người nó vọng lại.

Xung quanh ngoại trừ gốc cây to lớn kia, thì không còn có cây cỏ nào khác, mặt đất bị đào loang loang lổ lổ, nhưng trong đó có một khối đất tương đối bằng phẳng.

Nghiêm Phi đi tới nhìn một chút, cau mày nói: “Ở chỗ này rụng xuống rất nhiều lông.” Hẳn là có động vật nào đó thường xuyên ngủ ở nơi này.

Nghiêm Lộ thì lại thở dài nói: “Gốc linh chi đẹp quá.” Trước đây mẹ nàng thỉnh thoảng sẽ mua linh chi về ăn, vì thế từ cái nhìn đầu tiên Nghiêm Lộ đã biết đấy là linh chi rồi.

Triệu Chí Văn cũng nói: “Nó đang phát sáng, đây mới gọi là thiên tài địa bảo đi.”

Lúc này Cảnh Lâm cũng đi lên trước, cậu biết nơi này không thể lưu lại lâu được, nên cậu ngồi xổm xuống, dùng găng tay mang theo đeo lên đem linh chi nhổ tận gốc, đặt vào cái túi quấn bên hông, nói với mấy người: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”

“Gấu gấu!”

Bỗng nhiêu có tiếng truyền tới như tiếng chó kêu khiến mấy người nhảy dựng một cái, sau đó mọi người liền nhìn thấy một con cáo toàn thân lông đỏ, cả người gầy nhẳng nhảy ra từ bên cạnh, hướng về phía mọi người hung tợn kêu, thanh âm lúc nãy chính là của nó.

Mọi người không nghĩ tới tại đây sẽ gặp được con cáo ngu xuẩn kia, xem dáng vẻ hung thần ác sát của nó dữ tợn đến vậy, nhưng một bộ ngoài mạnh trong yếu lại khiến mọi người cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nghiêm Lộ còn bưng trái tim mới vừa bị dọa suýt nhảy khỏi cổ mà thổ tào: “Ngươi là cáo, học chó sủa cái gì, chính giống loài của mình cũng không nhận đúng sao?”

Con cáo không nghe hiểu tiếng người, vẫn như cũ hướng về phía bọn cậu gào thét ầm ĩ, có điều thủy chung không dám tiến lên.

Mấy người Cảnh Lâm không cho là mảnh đất này thuộc về nó, lông rụng trên đất không cùng màu sắc với lông trên thân nó, bọn cậu đều muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nên không quản nó nữa liền muốn xuống núi.

Ấy vậy mà lúc này từ nơi không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thú hoang phẫn nộ gào thét, con cáo kia phát sinh một tiếng kêu sợ sệt, bỏ lại đám Cảnh Lâm rồi rất nhanh chạy biến không thấy bóng dáng.

Con thú hoang một đường gầm rú lao nhanh sang bên này, theo bóng dáng dần dần tới gần của nó, bốn người cuối cùng cũng coi như thấy rõ nó là con vật gì rồi.

Là một con báo hoa.

Bây giờ chạy xuống cũng không phải ý sáng suốt, tốt xấu gì trên này cũng có một khối đất bằng phẳng, gần như cùng lúc đó, bốn người lưng tựa lưng phòng ngự, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đổi lại vũ khí công kích gần —— gai xương rồng phụ trợ thêm Công Kích phù, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ khí lực lớn, thân thủ lại không bằng hai người bọn cậu, thì tại bên ngoài dùng ná tấn công từ xa.

Quạc Quạc cùng Ộp Ộp, thì căn đúng lúc mà đánh lén, tự do phát huy.

Rất nhanh, con báo triệt để xuất hiện trước mặt mấy người, tốc độ nó chạy cũng không chậm, nhìn thấy mấy người Cảnh Lâm, cơ hồ là trực tiếp thả người đánh tới. Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn vẫn cầm ná nhắm vào nó, thấy vậy hai người đồng thời bắn thẳng ra ngoài, nhưng cũng không đánh trúng được, con báo điều chỉnh phương hướng trên không trung né qua làn đạn, có điều nhờ vậy báo hoa không tiếp tục nhào tới nữa, mà là nhảy tới một bên khác, bày ra tư thế tiến công, tức giận nhìn chằm chằm bọn cậu.

Biểu tình Nghiêm Phi nghiêm túc: “Xem ra gốc linh chi kia bị nó coi là vật sở hữu rồi.”

Trong tiểu thuyết không phải đều viết bên cạnh một vài thiên tài địa bảo, thường thường đều có Linh thú thủ hộ sao, muốn dưới miệng Linh thú cướp đồ, thì phải giết chết Linh thú mới được. Ngày hôm nay bọn cậu xông vào địa bàn của con báo hoa thì không nói, lại còn trộm đồ của nó, đối với nó mà nói, bọn cậu là một đám kẻ cắp đáng ghét.

Nhưng nếu nó là một loài động vật khác thì thôi đi, nó lại là một con báo hoa, trước thời loạn lạc đã có thể ăn thịt người, nữa là hiện tại. Con báo trước mắt này, phỏng chừng cũng là bởi vì cần ăn uống mới tạm thời rời đi, bên mép còn dính không ít vết máu đâu, cũng không biết trước đó đã ăn cái gì.

Gốc linh chi này nhìn qua đã biết bất phàm, xem số lượng phân lúc trước, thì con báo hoa này bảo vệ gốc linh chi đã có một đoạn thời giản rồi, như vậy càng không thể để nó đoạt lại được linh chi, ai cũng không thể đảm bảo được chờ tới khi nó ăn xong gốc linh chi, có thể càng phát triển theo phương hướng hung mãnh hay không, vì thôn dân xung quanh, chỉ có thể đem hết thảy khả năng bóp chết từ trong trứng nước.

Linh chi Cảnh Lâm cầm, con báo kia vòng quanh mấy người một vòng, cuối cùng dùng đôi mắt hung ác nhìn chằm chặp Cảnh Lâm không tha.

Cảnh Lâm thấy vậy, nhỏ giọng nói: “Nó đang nhìn chằm chằm tôi, tôi đọ sức, mấy người cũng phải cẩn thận tránh né.”

Ba người khác đều thận trọng gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.