Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 59



Buổi sáng, chuyện thứ nhất Cảnh Lâm làm chính là đi xem gốc linh chi kia, thấy màu sắc nó vẫn như mới y hệt ngày hôm qua, dường như chuyện di dời đối với nó chẳng có ảnh hưởng gì vậy, liền yên tâm đi rửa mặt đánh răng.Nghiêm Phi đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng rồi, lúc vừa mới quay trở về quê hương, Nghiêm Phi không biết nhóm lửa bếp củi, nhưng hiện tại kỹ năng này đã vạn phần thuần thục.

“Chào buổi sáng.” Nghiêm Phi dựa ở khung cửa tán gẫu với Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm ngậm bàn chải đánh răng mồm đầy bọt khó mà đáp trả, nên chỉ nở nụ cười với y.

Sau nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước tối hôm qua, quan hệ của hai người càng thêm thân mật hơn so với trước.

Cảnh Lâm súc miệng xong, nói: “Em đi gọi Nhạc Nhạc dậy.”

Đã nói muốn dạy võ cho Nhạc Nhạc, đương nhiên không thể để bé tùy ý ngủ nướng như trước được. Nhạc Nhạc bị Cảnh Lâm dựng lên từ trong chăn ấm áp, một bộ dáng mơ màng nhưng vẫn cố trợn to mắt lên, bất quá trẻ con không được khóc, bé vẫn còn nhớ lời nói hùng hồn mấy hôm trước của mình đây.

Ứng cử viên dạy Nhạc Nhạc hiển nhiên là Nghiêm Phi, dù sao các chiêu thức đánh đối kháng cũng do y dạy Cảnh Lâm.

Thân thể Nhạc Nhạc trải qua linh khí cải tạo, tính cân đối rất tốt, chỉ cần cơ bản dạy bé một động tác là có thể học được hữu mô hữu dạng rồi, thân thể lúc ra quyền đá chân mặc dù có chút lắc lắc, nhưng rất nhanh sẽ có thể ổn định lại được, luyện hơn một giờ, tuy đầu đầy mồ hôi, nhưng không có kêu mệt, biểu hiện như vậy khiến hai người Nghiêm Phi và Cảnh Lâm cực kỳ hài lòng.

Ăn bữa sáng, Cảnh Lâm kéo lên số thịt tối hôm qua đem về buộc kín trong túi treo xuống giếng bảo tồn, đây là 20 cân thịt chuẩn bị đi đưa cho Tào Tam Gia, số thịt nhà Cảnh Lâm được phân còn chưa kịp xử lý, chờ sau khi đi tới thôn số hai trở về rồi làm sau.

Lần này đi, vẫn là những người giống lần trước, mấy người Cảnh Lâm cộng đôi vợ chồng Mã Minh Lượng. Cảnh Lâm mang cho đám người Tào Tam Gia ngoài thịt ra, còn lấy chút rau khô chứa đựng trong khoảng thời gian này, cùng chút nấm và quả mâm xôi hái lúc trước nữa, đôi vợ chồng Mã Minh Lượng cũng đưa những đồ giống như Cảnh Lâm, chỉ có điều số lượng ít hơn mà thôi.

Lúc ra khỏi cổng, đám Cảnh Lâm thấy trong ruộng lúa mì mọc tương đối nhiều cỏ dại, mọi người đều đang cặm cụi cầm sọt nhổ cỏ dưới ruộng. Đi ra thôn, mới thấy cảm giác bất đồng, ngày xuân đến, nhiệt độ gia tăng, chính là thời điểm vạn vật thức tỉnh, cỏ dại trên đường không ai quản cũng ít người giẫm đạp, nên đã cao lên rất nhiều rồi.

Bên ngoài thôn, những ruộng đồng nhìn thấy ven đường, ngoại trừ cỏ dại thì vẫn là cỏ dại, bọn cậu xuống xe quan sát một chút tình hình ruộng đất, phát hiện lúa mì có mọc lên, nhưng cực kỳ thưa thớt, hơn nữa cây lúa mì non bên trong đều phải thấp hơn một đốt ngón tay so với thôn bọn cậu, đều một dáng vừa mới nảy mầm, tựa hồ lúc trời ấm lên mới nhú ra khỏi đất, càng về sau nhiệt độ càng cao, lúa mì không được trải qua thời kỳ xuân hóa thúc đẩy, cơ bản cũng không thể trổ bông nở hoa, cây trồng vụ hè năm nay, lúa mì có khả năng lớn giảm sản lượng tới mức thấp nhất thậm chí có thể rơi vào tình trạng tuyệt thu, cơ hồ là chuyện nằm trong dự kiến.

Tại thời điểm sắp đến thôn số hai, đám Cảnh Lâm gặp một đám sâu màu xanh lá ngăn ở giữa đường. Số lượng những con sâu này rất nhiều, trông giống sâu xanh da láng, nhưng so với bọn sâu xanh kia thì lớn hơn, mỗi con đều dài bằng ngón tay giữa, hơn nữa so ngón cái còn to hơn, cứ hễ dính vào cỏ dại bên đường là lại phát sinh những thanh âm rào rào tựa như hạt mưa rơi, tốc độ ăn của chúng nó cực kỳ nhanh, không tới một phút liền tiêu diệt được cả mảng lớn, phàm là địa phương chúng nó bò qua, cỏ dại cơ hồ ngay cả rễ cũng không còn sót.

Triệu Chí Văn dọc theo mặt đất trơ trọi nhìn sang, sau đó chỉ vào bên phải: “Các cậu xem những ruộng này đi, cây cỏ bên trong đều bị chúng nó ăn sạch rồi.”

Bên phải là đồng ruộng, những con sâu kia chính là bò từ bên đó lên đường cái, mấy người Cảnh Lâm đi xuống ruộng, vẫn dọc theo nơi bị ăn sạch mà đi về phía trước, phát hiện những con sâu đó vẫn đang cúi đầu ăn hết tất cả những cây cỏ bọn nó đi qua, những đồng ruộng đã bị bọn nó trải qua kia, một tẹo màu xanh lục cũng không thể tìm thấy, so với châu chấu còn đáng sợ hơn.

“Đều giết hết đi.” Nghiêm Lộ nói, những con sâu buồn nôn này thừa dịp lúc người không chú ý, cũng không biết đã hại bao nhiêu hoa mầu rồi, nếu gặp được, kịp lúc mà tiêu diệt thì tốt.

Triệu Chí Văn lại nói: “Xem đám sâu này béo mập như vậy, cứ đánh chết quá lãng phí, trực tiếp bắt lại đi, mang về nhà xem gà trong nhà có ăn hay không, gà mái vẫn luôn đẻ trứng đấy, bồi bổ cho chúng nó thôi.”

Mấy người hợp lực lại, cũng tạm được, chính là hơi phiền phức chút. Dọn ra một cái túi, bẻ lấy cành cây ven đường làm đôi đũa giản dị, mấy người liền khom lưng ở bên đường gắp sâu.

Đàn sâu này, ít cũng có năm, sáu trăm con, ngoại trừ Lưu Tố Cầm bởi vì sâu tập trung quá dày mà bị dọa không dám tới gần, thì những người khác đều có tố chất tâm lý rất mạnh. Mấy người tốn hơn nửa giờ, đem những con sâu có thể nhìn thấy đều bắt về, lại đi xung quanh kiểm tra xem có cá lọt lưới hay không, mới bắt đầu đi tiếp.

Tường vây thôn số hai đã xây xong, cửa sắc màu đỏ đậm được khóa chặt, bên trong tháp canh cao bằng tòa nhà hai tầng đứng một đàn em của Tào Tam Gia, hắn nhận thức đám Cảnh Lâm, thấy bọn cậu liền quay đầu vào thét một tiếng rõ to: “Tam Gia, đám Cảnh Lâm đến rồi.”

Chỉ chốc lát sau, Tào Tam Gia nghe tin mà đến chạy qua mở cổng lớn, vừa thấy đám Cảnh Lâm đi xe, trên thùng xe còn chứa đồ vật, thì nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ mấy phần, hắn gọi mấy anh em giúp đám Cảnh Lâm mang xe vào, bản thân thì bắt chuyện cùng mấy người Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm nói: “Trong xe có thịt có rau, bọc lớn chính là cho các anh, gói nhỏ đưa ông Khúc.”

Tào Tam Gia cười nói: “Yên tâm đi, không có lời của tôi, các anh em sẽ không động vào đồ vật trên xe.”

“Ông Khúc đâu rồi?”

“Đang cùng dì Lý chiên sâu đây.”

“Chiên sâu?” Mấy người Cảnh Lâm đều kinh ngạc.

Đang lúc nói chuyện tiến vào bên trong tường vây, Cảnh Lâm nhìn thấy thật nhiều người đều ở bên trong hai bên ruộng nhổ cỏ, vào đúng lúc này, mấy người Cảnh Lâm bỗng nhiên ngửi thấy một trận mùi thịt truyền tới.

“Đây là mùi của đám sâu sao?” Nghiêm Lộ nói, bọn cậu đều có chút không thể tin được.

Tào Tam Gia cười nhưng không nói, dẫn mấy người đi đến nơi bình thường nấu cơm nồi to trong thôn, càng đến gần, mùi thơm của thịt càng nồng nàn, đến bên ngoài nhà bếp, vừa vặn nhìn thấy Thuận Tử bê một cái chậu sắt đi ra, bên trong chứa tràn đầy một chậu từng cây từng cây thứ gì đó dài như ngón tay giữa, được chiên vàng óng, mùi thịt đang nương theo hơi nóng mà không ngừng cuồn cuộn tản mát ra từ trong chậu.

Thứ trong chậu sắt còn bốc hơi nóng, Tào Tam Gia tháo găng tay ra, không sợ bỏng mà nhón một cái, ngay trước mặt mấy người cắn một ngụm, ăn trong miệng còn vang lên tiếng crốp crốp giòn tan, còn ra hiệu mấy người Cảnh Lâm cũng nếm thử xem.

Ăn một miếng cũng chẳng chết được, đám Cảnh Lâm cũng không quản nhiều, nhao nhao nhặt một cái cho vào miệng cắn, mùi thơm như thịt rán xốp giòn, càng ăn nhai càng ngon, mang theo một mùi thơm thịt gà nồng nàn, cực kỳ đỡ ghiền.

“A, ăn ngon!” Triệu Chí Văn ăn xong một cái lại cầm thêm cái nữa, những người khác cũng giống như vậy.

“Đây là loài sâu nào?” Ăn sâu cũng không kỳ quái, những quốc gia thích ăn như trước đây, hễ nhìn thấy động thực vật mới mẻ, dân chúng đều trước tiên nghĩ xem thứ đó có thể ăn hay không? Ăn có ngon không? Chế biến làm sao?

Tào Tam Gia nói: “Mới bắt được từ dưới ruộng, Các cậu ăn xong đi, ăn xong rồi thì đưa các cậu đi xem.”

Một con sâu vàng óng ánh không mấy ngụm liền nuốt xuống, mọi người theo Tào Tam Gia đi vào trong phòng bếp, sau đó liền nhìn thấy ông Khúc đang nhóm lửa, Lý Quế Hoa đang đem một chậu thịt sâu nhỏ màu xanh lá đổ vào trong chảo dầu.

Nhìn mấy khúc thịt sâu quen thuộc kia, đám Cảnh Lâm trong nháy mắt có điểm buồn nôn, đây không phải giống như đúc đám sâu vừa mới nãy bọn cậu còn bắt được ở trên đường sao.

Triệu Chí Văn bóp cổ mình, một mặt buồn nôn: “Thứ này có thể ăn sao? Nó bị một cước đạp lên không phải đều bắn ra nước màu xanh sao?” Khi còn bé, đám sâu xanh da láng, Triệu Chí Văn cũng từng chơi đùa a, một nhát đạp xuống đều phọt ra nước màu xanh lá, nào có chút thịt nào a.

Ông Khúc nhìn thấy đám Cảnh Lâm đến rồi, nghe những lời này của Triệu Chí Văn, liền đến đây giải thích: “Nó chỉ có tầng da kia là màu xanh biếc, kỳ thực bên trong đều là màu trắng, thịt nhiều lắm, cực giàu protein đấy.”

“Đúng nha, ban đầu chúng ta cũng tưởng như thế.” Lý Quế Hoa một bên dùng xẻng quấy sâu trong chảo, một bên nói hướng mấy người: “Đây là do Thuận Tử thèm thịt thèm đến không chịu nổi, đánh bậy đánh bạ, không thì những con sâu bắt được trong thôn đều bị vứt đi, vậy thật không có lời.”

Nhiều sâu như vậy chiên giòn, số lượng nhiều như thế có thể ăn được trong vài ngày liền.

Nghiêm Phi đúng là tiếp nhận rất nhanh, chỉ cần không để cho y tự động thủ chiên là được, vậy thì cũng chẳng có gì, y hỏi Tào Tam Gia: “Đám sâu này tới từ đâu?”

“Từ bên ngoài tường vây chạy vào.” Tào Tam Gia nói, “Mấy khối ruộng lúa mì tới gần bên đó nhất đều bị ăn sạch, may mắn phát hiện sớm.”

“Chúng tôi ở trên đường cũng bắt được một chút, những con sâu này có độ nguy hại rất lớn.”

Tào Tam Gia hừ hừ cười: “Không phải như thế sao, thế nên tôi dự định ngày mai cùng các anh em đi ra các ruộng đồng bên ngoài tìm một chút, có thể bắt được chút nào hay chút đấy, vừa bảo vệ hoa mầu không phải chịu hại, lại no bụng mọi người, đôi bên vẹn toàn.”

“Chủ ý này không sai.” Mấy người Cảnh Lâm cười nói.

Nói đùa vài câu, Cảnh Lâm trở lại chủ đề chính, “Lúa mì non trong thôn các anh thế nào?”

Đám người Tào Tam Gia thu hồi nụ cười, sắc mặt đều nghiêm túc lên, hắn lắc đầu: “Phỏng chừng tuyệt thu.” Lúa mì trong ruộng của bọn hắn đến bây giờ, đều là do thôn dân thôn số hai trước đây gieo xuống, bọn hắn tiếp nhận thôn, đám ruộng này cũng về tay bọn hắn quản. Vốn tưởng rằng có ruộng chỉ cần chờ tới cây trồng vụ hè, mọi người là có hi vọng cuộc sống, trong lòng còn rất cao hứng, nào nghĩ tới lúa mì trước mùa đông căn bản sẽ không mọc lên, hiện tại lại nhú đầu ra, nhưng tình huống cũng chẳng tốt đến đâu.

“Thôn các cậu thì sao?” Tào Tam Gia hỏi.

Cảnh Lâm hàm hồ gật đầu, không lên tiếng, Tào Tam Gia tiện đây tưởng thôn bọn cậu cũng giống thế, còn an ủi vỗ vỗ vai cậu.

Buổi trưa đám Cảnh Lâm vẫn như trước không ở lại ăn cơm trưa, bất quá bọn cậu đem đám sâu mình bắt được lưu lại để Lý Quế Hoa hỗ trợ chiên, Tào Tam Gia hai lần nhận đồ ăn của Cảnh Lâm cho, đương nhiên phải báo đáp lại, phân ra một chậu sâu vàng óng xốp giòn bảo đám Cảnh Lâm mang về, hai người Mã Minh Lượng cũng có phần.

Chờ tới lúc rời đi, lúc Tào Tam Gia biết được Cảnh Lâm đưa cho bọn hắn lại là thịt báo cùng quả dại tươi mọng, càng đối bọn cậu khâm phục không thôi, con báo a, nếu như hắn mang theo anh em đi vây quét, tuyệt đối không dám chắc tất cả mọi người có thể toàn sống, không nghĩ tới người ta ba đại nam nhân thêm một cô gái cùng hai con động vật liền làm được, sức chiến đấu thực sự quá cường hãn a.

Cảnh Lâm nói với Tào Tam Gia cùng ông Khúc đến tiễn bọn cậu: “Thịt này mọi người mỗi lần phải ăn ít đi chút, canh uống nhiều thì không có chuyện gì, còn trái cây này, mỗi lần cũng chỉ ăn nửa quả thôi, đặc biệt ông Khúc, ông vừa mới khỏe mạnh lên, tốt nhất mỗi lần ăn một phần tư quả là được.”

Tào Tam Gia cùng ông Khúc không hiểu: “Vì sao?”

Cảnh Lâm đương nhiên sẽ tỏ vẻ cậu cũng không biết, sau đó đem chuyện bọn cậu ăn nhiều dễ no, ăn nhiều khó ngủ nói ra, “Ngược lại không phát hiện chỗ xấu nào, ăn ít đi là được.” Cụ thể ra sao, giải thích cho bọn họ không tốt lắm.

“Đúng rồi, đồ dùng hàng ngày của chúng tôi sắp không đủ, gần đây định đi ra ngoài một lần, các cậu muốn đi cùng không?” Tào Tam Gia hỏi.

Thứ khác còn đỡ, chính là giấy vệ sinh a, thật sự thiếu thốn.

“Được, trong thôn chúng tôi có khả năng rất nhiều người muốn đi.”

“Này không vấn đề gì.” Tào Tam Gia không sao cả mà nói, đối với con người điều trọng yếu nhất là có thể sống sót, nhiều người vật tư thiếu thì đi thu thập thêm mấy lần.

Vì vậy tiễn đến cửa, mấy người hẹn định một thời gian, đến lúc nó tập hợp tại địa điểm hẹn trước là được.

Thời điểm trở lại thôn, hai chậu nhỏ sâu chiên chỉ còn lại một tẹo độ ấm, Nghiêm Phi nếm thử mấy con, phát hiện hương vị không khác trước nhiều lắm, không bị biến thành mềm oặt, mà vẫn xốp giòn như thế.

Chu Ngọc cùng Triệu Thừa Hoài đang dẫn Nhạc Nhạc nhổ cỏ trong ruộng, mấy người Cảnh Lâm vừa vào thôn bọn họ liền thấy được. Trước khi đi đám Cảnh Lâm đã nói sẽ quay về ăn cơm trưa, nên hai người vẫn luôn chờ ở nơi này, đến lúc đó cùng nhau về nhà.

Vừa vặn đã nhổ được hai cái sọt cỏ, Chu Ngọc đem cỏ để lên thùng xe của Triệu Chí Văn, Nhạc Nhạc bò lên thùng xe của Cảnh Lâm, hôm nay Quạc Quạc không đi theo bên cạnh bé, lúc đám Cảnh Lâm đi, Quạc Quạc còn đang ngủ, Ộp Ộp ngồi bên cạnh thủ vệ.

Nghiêm Phi thì trở về nhà một chuyến, đem phần sâu chiên phân cho mình để lại một nửa ở nhà, liền cầm một nửa còn lại đi tới nhà Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm vừa mới đem xe dựng vào, Nghiêm Phi đã tới cửa rồi.

Cảnh Lâm nói: “Em muốn ra ruộng ngắt đậu Hà Lan về, anh đi không?”

“Đi.”

Nghiêm Phi tiến vào phòng tạp vật cầm ra gùi, dẫn theo Nhạc Nhạc cùng đi ra ruộng trồng rau.

Nhìn tình hình ruộng đồng trong thôn, tâm tình Cảnh Lâm lại có chút không tốt lắm, nếu như tất cả hoa mầu năm nay cũng giống như bên ngoài thôn, thì những người bên ngoài đó sẽ ăn cái gì. Nhưng sức lực Cảnh Lâm cũng chỉ nhỏ yếu có từng ấy, nếu như cậu để lộ ra năng lực của mình với bên ngoài, nhất định sẽ dẫn tới những kẻ khác có dụng tâm ngấp nghé, hết thảy chỉ có thể chờ đợi cây trồng vụ hè đến, đến lúc đó căn cứ tình huống trong thôn bọn họ, nhìn một chút xem có thể giúp những gì hay không.

Trong đất trồng rau, Cảnh Lâm thấy quả đậu Hà Lan non đã không còn nhiều, đa phần đều đã phình căng căng, cậu và Nghiêm Phi hái rất nhiều quả đậu về, sau đó loại bỏ vỏ, chuẩn bị buổi trưa xào chút thịt cùng hạt đậu Hà Lan ăn, lại xào một đĩa cải chíp, trộn một bát rau diếp cá, cuối cùng để lên bàn một đĩa sâu chiên vàng là tốt rồi.

Giải quyết xong cơm trưa, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi bắt đầu xử lý quả mâm xôi hái trở về.

Những quả mâm xôi này bởi vì có chứa chút linh khí, nên hái về nhiều ngày như vậy rồi, tuy linh khí bị xói mòn đi một ít, nhưng trông qua vẫn cực kỳ tươi mọng. Trái cây nhiều lắm, trong nhà ít phải có chừng hai mươi cân, trước cậu vốn định làm rượu trái cây, thế nhưng để uống được cần phải chờ một khoảng thời gian rất dài, liền quyết định vẫn là làm mứt sốt trái cây, vừa vặn mứt sốt hoa quả trong nhà do mỗi ngày cho Nhạc Nhạc ăn một ít, nên chỉ có ngần ấy cũng sắp hết rồi, quả mâm xôi xuất hiện, đúng lúc có thể thay thế vào.

Buổi chiều, Cảnh Lâm bận làm mứt sốt trái cây trong bếp, Nghiêm Phi liền lấy ra chỗ rau diếp cá chưa ăn hết còn thừa lại, bùn đất dính trên rau đã khô cấn lại rồi, y dùng chậu xát qua, xát đến nửa tiếng lại rửa sạch. Sau đó đem ra thịt báo, còn cầm theo mấy túi muối, chuẩn bị xoa đều lên mặt trên, lại lần nữa làm thành thịt khô.

“Không có tủ lạnh, muốn bảo tồn một chút thịt cũng quá khó khăn, muối cũng theo đó hao hụt nhanh chóng.” Nghiêm Phi nói.

Cảnh Lâm đang rửa trái cây, nghe thấy vậy trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, cậu vẩy vẩy bọt nước trên tay, sau khi ra khỏi nhà bếp liền nhìn chằm chằm mấy gốc cà chua kết trái sắp chín kia.

Nghiêm Phi nhìn cậu đứng bất động, mới đầu còn chưa phản ứng kịp, cùng Cảnh Lâm nhìn chăm chú một lúc, bỗng nhiên chợt phản ứng lại.

“Hàn Băng trận!” Hai người trăm miệng một lời nói.

Cảnh Lâm lập tức đi vẽ trận phù Hàn Băng trận, sau đó dán tại bên trong tủ lạnh đã lâu không dùng nhà mình, Nghiêm Phi đem thịt báo cắt khối nhỏ cho vào, rồi chỉ nhìn thấy bên trên miếng thịt này lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đóng một tầng băng, chốc lát sau liền đem tất cả miếng thịt đều đóng băng lại rồi.

Không nghĩ tới phù trận còn giúp sinh hoạt thêm dễ dàng hơn như vậy, hai người đều vì phát hiện vô ý này mà mừng rỡ không thôi. Về sau mặc kệ có nhiều thịt hơn nữa cũng không sợ không thể trữ, cũng không cần mỗi ngày phải ăn thịt khô nữa rồi.

Hai người bận rộn hơn ba tiếng, cuối cùng cũng coi như đem tất cả công việc trên tay làm xong, sau đó đi lên trên tầng huấn luyện, lần này mang theo cả Nhạc Nhạc. Huấn luyện hơn hai giờ, trời bắt đầu tối lại, Cảnh Lâm lấy ra một miếng thịt Nghiêm Phi cắt khối nhỏ trước đó, Nghiêm Phi cho nước vào nồi thêm củi hầm thịt, hai người ngồi nghỉ ngơi trong sô pha phòng khách, biếng nhác mà trò chuyện.

Sau khi thịt đun hơn hai giờ, đại khái do quá thơm, Quạc Quạc ngủ đã rất lâu rồi ngửi thấy mùi, cũng rốt cuộc tỉnh.

Quạc Quạc vừa tỉnh dậy, thanh âm cạc cạc cạc của nó khiến căn phòng đặc biệt náo nhiệt, nó lần này cũng như những lần trước khoe khoang đôi cánh, vươn đầu đưa đến trước mặt mấy người, cạc cạc kêu gọi mọi người mau nhìn.

Cảnh Lâm sờ sờ đầu nó, địa phương vốn có phần nhô cao lên đã được thay bằng một cái lông vũ màu trắng, lông vũ mới được mọc ra một chút, không nhìn kỹ sẽ không thấy, thế nhưng đợi nó sau khi triệt để mọc xong, giá trị nhan sắc của Quạc Quạc khẳng định sẽ lại tăng thêm một cấp độ.

Đến phiên Nghiêm Phi, Nghiêm Phi cũng sờ sờ, sau đó nói: “Thật tốt, Quạc Quạc lại đẹp trai hơn.”

Quạc Quạc khoe khoang, chính là muốn mọi người khen nó thật đẹp trai phiêu lượng, vừa nghe thấy vậy liền cao hứng chạy một vòng trong phòng, sau đó vọt tới trước mặt Ộp Ộp đã bảo vệ cho nó lâu như vậy, cạc cạc cười vài tiếng.

Được rồi, khẳng định nó lại đang cười nhạo giá trị nhan sắc của Ộp Ộp.

Canh đã hầm xong, Quạc Quạc đã lâu như vậy chưa được ăn, đại khái cũng đói bụng, Cảnh Lâm dự liệu phần cơm canh cho Quạc Quạc rồi, nên tối hôm đó liền xới cho nó hơn nửa chậu cơm, múc mấy muỗng canh rưới lên trên, còn có một muôi thịt lớn, cho nó thêm một đĩa cải chíp, một ít sâu chiên giòn cùng mấy quả mâm xôi nữa, cho nó ăn no nê một trận, cuối cùng vì quá no, mà nằm trên ghế sô pha cho Nhạc Nhạc ngồi bên xoa bụng giúp nó, đồng thời nghe Nghiêm Phi kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.