Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 28: Ngũ Nhất yêu ba nhất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Wattpad bị nhảy chương nha mọi người 🤧


Chương 28: Ngũ Nhất yêu ba nhất


Trong nháy mắt nhóm Nhiếp Tiêu giác ngộ hóa đã lập tức cảm nhận được dị năng hạch bên trong cơ thể mình, nhưng lúc bọn họ chủ động muốn ngưng tụ nó, dị năng hạch mới hiện ra.


Một khi đã giác ngộ hóa, thì đã bước vào giai đoạn hòa tan dị năng hạch thành một với cơ thể, làm cho nó ẩn giấu đi trong từng bộ phận, trừ phi tự mình muốn ngưng tụ, nếu không người khác rất khó có thể cướp đi.


Nhưng đối với người chưa vào giai đoạn này mà nói, dị năng hạch sẽ nằm ở một bộ phận nhất định nào đó. Cho nên lúc tang thi muốn tấn công vào đầu của Ninh Phong và Tiêu Nghiên, Nhiếp Tiêu mới kêu bọn họ chạy đi.


Khương Thù lúc đó đột nhiên ra tay, cũng chính là đã biết rõ mục tiêu của con tang thi kia.


So với bọn họ có thể làm dị năng hạch vô định hình, nó dĩ nhiên sẽ càng thích trực tiếp móc ra.


Ninh Phong nghe phân tích xong, không nhịn được run lẩy bẩy ôm lấy đầu của chính mình.


"Viên dị năng hạch trong đầu tui bây giờ, trong mắt tang thi chính là cái bánh bao?"


"Đúng thế." Đoạn Ôn Du xoa xoa đầu Ninh Phong, ôn nhu nói: "Trước khi có thể giác ngộ hóa, nhất định phải bảo vệ cái đầu nhỏ này cho tốt."


Viên lão hiệu trưởng và các sinh viên bình thường nghe lời này, lập tức quay đầu nhìn về phía đầu của Tạ Quân và Lưu Đại Sơn.


Nghĩ đến cảnh một khi dị năng hạch trong đầu bọn họ bị tang thi đào ra, dị năng mạnh mẽ đó bị lợi dụng, bọn họ liền cảm thấy không rét mà run.


Nếu một con tang thi nắm giữ rất nhiều dị năng hạch, thật là một cảnh tượng đáng sợ!


"Anh Quân, anh Đại Sơn, các anh nhất định phải tự bảo vệ mình thật tốt nha, em không muốn một ngày nào đó sẽ bị dị năng của các anh đập chết." Các sinh viên xung quanh sợ hãi không ngừng lải nhải.


Tạ Quân và Lưu Đại Sơn cũng gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.


Ngày hôm nay đã làm mới nhận thức của bọn họ, nếu không phải trùng hợp nhận ra dị năng của Mạnh Quang Diệu, đến bây giờ bọn họ cũng không biết tang thi có khả năng chiếm đoạt dị năng hạch.


Bạch Mân nhìn mọi người ở đây đã biết rõ mọi chuyện, vẻ mặt biến hóa thất thường, mím môi, siết chặt nắm đấm.


Hắn chỉ biết là hiện tại muốn hoàn thành nhiệm vụ, càng thêm khó khăn.


Không nói nhóm Nhiếp Tiêu đã khó có thể lấy, đến nhóm Tạ Quân Lưu Đại Sơn cũng đã có lòng đề phòng.


"Đúng rồi, vậy phải xử lý viên dị năng hạch này như thế nào?"


Có sinh viên nhìn viên dị năng hạch màu xám trong tay Nhiếp Tiêu hỏi, nếu không xử lý thích đáng, sau này có khả năng sẽ xảy ra hậu hoạn vô cùng.


Nghe lời này, ánh mắt Bạch Mân sáng lên, ngẩng đầu định nói để hắn bảo quản trong không gian của hắn.


Một âm thanh dễ thương phát ra từ trong túi Nhiếp Tiêu, bé chuột xung phong nhận việc, giơ ra hai cái móng vuốt nhỏ muốn viên dị năng hạch kia.


"Chít!"


Cho bé cho bé! Bảo bảo giữ cho!


Tạ Quân bọn họ thấy thế cũng cảm thấy an tâm, gật đầu một cái nói: "Vậy thì giao cho tiểu lão đại bảo quản đi, nhất định không thành vấn đề!"


Nhiếp Tiêu nghe lời này, liền đem viên dị năng hạch đưa cho bé chuột, nhóc con ôm lấy vui vẻ rút về trong túi áo, lúc ló đầu ra thì viên dị năng hạch đã không thấy đâu.


"Chít!" Ba ba nhanh khen bảo bảo đi!


Nhiếp Tiêu mặc dù biết đây có thể là dị năng của nhóc, nhưng vẫn không nhịn được nghi ngờ là bé đã nhét vào túi da bên má. Dùng hai ngón tay xoa xoa hai bên quai hàm đầy thịt, xác nhận bên trong không có vật lạ mới hoàn toàn yên tâm.


Bé chuột bị vò đến biến hình, bảo vệ hai túi thịt của mình, giận hờn chui lại vào trong túi.


"Chít!" Đáng ghét!


Nhiếp Tiêu chỉ có thể cười nhẹ.


Đám người xung quanh nhìn cảnh này, hai mắt đều chua đỏ. Áu áu cái quai hàm kia nhất định rất mềm, vò rất đã, áu áu tụi tui cũng muốn làm ba ba.


Giữa một đám ánh mắt ước ao ghen tị, sự phẫn hận trên mặt Bạch Mân mới không làm mọi người chú ý.


Bạch Mân nhìn chằm chằm cục lông trong túi áo Nhiếp Tiêu, hít một hơi thật dài, mạnh mẽ đè xuống sự phẫn nộ trong lòng, giấu đi ánh mắt nóng giận cố gắng nhìn đi nơi khác.


Ai có thể ngờ được, ngày hôm nay không chỉ không lấy được đồ, còn bồi vào một viên dị năng hạch.


***


Ban đêm, đoàn người tìm một căn nhà tương đối an toàn dừng lại. Cả một ngày đầy sóng gió mệt nhọc gấp rút lên đường, thời khắc này rốt cuộc có thể thả lỏng một chút.


Trong lòng mọi người có rất nhiều điều muốn nói, thừa dịp nghĩ ngơi ngắn ngủi này mà hoàn toàn thổ lộ ra.


Võ Văn Vũ đem mọi chuyện trên đường đi gặp phải nói cho Võ Văn Kỳ, Võ Văn Kỳ cũng nói tóm gọn hành trình của bọn họ.


Biết được Cáp Nhĩ Tân và Thủ Đô đã xây dựng căn cứ, các sinh viên quê hương ở đó không kiềm chế được vui mừng, kích động rơi lệ.


Bé chuột cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Nhiếp Tiêu, vì vậy nằm nhoài ở bên tai hắn, nhỏ giọng chít chít nói thật nhiều.


Nhiếp Tiêu thỉnh thoảng gật đầu đáp lại vài câu.


Người ở bên cạnh nhìn tình cảnh này không khỏi hơi kinh ngạc, thiếu chút nữa hoài nghi Nhiếp Tiêu cũng là một con động vật thành tinh, nếu không tại sao có khả năng giao tiếp trôi trãi như thế với bé chuột.


Ninh Phong nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của mọi người, trực tiếp thay Nhiếp Tiêu công bố lý do. Nhiếp Tiêu bình thường hay gọi video trò chuyện với bé chuột, mỗi lần đều nói đến cả tiếng đồng hồ, bọn họ đã rõ như ban ngày.


"Lão đại của chúng tôi thành thạo nhiều thứ tiếng, đặc biệt tiếng chuột đã luyện đến mãn cấp."


Nhiếp Tiêu: "..." Tuy rằng hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn thực sự có thể hiểu đại khái bé chuột đang biểu đạt chuyện gì.


Bé chuột cũng gật gật đầu nhỏ.


"Chít!" Ba ba tui không phải là người lợi hại nhất thế giới sao.


Nhiếp Tiêu nghe một tiếng này, lại nhìn bộ dáng cộng đồng quang vinh của bé chuột, cảm thấy buồn cười, bế cục lông nhỏ trong lòng bàn tay xoa xoa.


Bé chuột đã lâu không được ba ba xoa như thế, thoải mái đến nỗi cả người nhũn ra như một bãi bánh chuột, trên gương mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.


Tay của ba ba thật ấm áp nha ~


Quá dễ chịu ~


Nhiếp Tiêu lần thứ hai bị chọc phát cười.


Mọi người xung quanh nhìn 'hai cha con' đối thoại qua lại, cào tâm nạo phổi muốn biết bọn họ đang nói gì.


"Ngũ Nhất, cưng biến trở về có được không, chúng ta bây giờ nghe không hiểu cưng đang nói gì." Võ Văn Vũ mong chờ mà nhìn bé chuột trong lòng bàn tay Nhiếp Tiêu, hèn mọn cầu xin.


Bé chuột nhìn Nhiếp Tiêu, sau đó lại nhìn gương mặt mơ hồ của mọi người, chỉ có thể thở dài phun ra một cái bong bóng.


"Chít!" Mọi người như vậy thì hết cách rồi, quả nhiên là ba ba của tui lợi hại nhất.


Nhiếp Tiêu nghe mà không nhịn được cười.


Mọi người nhìn tình cảnh này, chua đến độ muốn cắn khăn tay. Hu hu tại sao nhóc này không phải là con của chúng tui, tại sao cái gì cũng nghe không hiểu!!!


Sau đó mọi người nhìn thấy bé chuột nhảy lên ba lô dâu tây của mình, "chít chít" mà nói câu gì đó với bọn họ.


Nhiếp Tiêu có bằng tiếng chuột cấp mười giúp mọi người phiên dịch: "Ngũ Nhất phải biến trở lại, kêu mọi người không được nhìn lén."


Nhiếp Tiêu nói xong liền lấy bộ quần áo lúc trước trong ba lô ra.


Mọi người nghe lời lập tức quay đầu đi.


Một bộ phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.


Nhưng khi Nhiếp Tiêu nhìn một đám bóng lưng của bọn họ, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu. Vì vậy dứt khoát đứng lên, mang theo bé chuột vào một căn phòng trống, bản thân thì đứng ngoài cửa chờ.


Mọi người thấy vậy, bóp cổ tay tiếc nuối.


Chậc, quá đáng tiếc.


Nhiếp Tiêu: "..." Quả nhiên.


Cũng không lâu lắm, tiểu thiếu niên đã khôi phục hình người mặc quần áo tử tế xuất hiện, vừa mở cửa ra đã nhào thẳng vào ngực Nhiếp Tiêu.


Nhiếp Tiêu đột nhiên bị thiếu niên ôm chầm lấy, thân thể lập tức cứng đờ. Nhưng nhìn sự ngây thơ đáng yêu không hề khác bé hamster, rất nhanh đã quen thuộc, trái tim tràn ngập yêu thương sủng nịnh.


Nhóc con dù đã biến thành người thì vẫn là nhãi con của mình.


Điều chỉnh tâm tình một chút, Nhiếp Tiêu lại như bình thường đối xử với bé chuột mà đối xử với thiếu niên, tùy ý đối phương vùi ở trong lòng ngực mình làm nũng, không có chút gì không thích ứng.


"Ba ba, ba nhìn móng vuốt của bảo bảo đi, giống ba nha! Nhưng so với ba thì nhỏ hơn một chút." tiểu Ngũ Nhất nắm lấy bàn tay Nhiếp Tiêu so sánh chơi, chọc cho hắn không nhịn được nắm ngược lại tay cậu nặn nặn.


"Bảo bảo tìm ba ba rất khổ cực đó, đúng rồi, ba đã nói khi về sẽ cho bảo bảo hai trái dâu bự!"


"Cho ba thiếu đi, sau này sẽ trả lại cho cục cưng." Trong mắt Nhiếp Tiêu tràn đầy sự dịu dàng, nâng tay xoa xoa đầu thiếu niên.


Mọi người nhìn thấy sau khi đã chuyển đổi hình thái, 'hai cha con' nhà này vẫn dính lại với nhau, đột nhiên cảm thấy quái lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ ở đâu.


Khương Thù nhìn nhìn, nhất thời không nhịn được mở miệng, lập tức nói toạc ra thiên cơ, nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người: "Nhiếp Tiêu, ông bây giờ nhìn thật sự rất giống biến thái."


Mọi người lập tức bừng tỉnh.


Nhìn lại lần nữa, hình ảnh quả nhiên rất cầm thú.


Nhiếp Tiêu: "..."


Tiểu thiếu niên nghiêng đầu: "Há?"


Nhiếp Tiêu cúi đầu nhìn dáng dấp tinh xảo của thiếu niên, phút chốc cũng ý thức được có chút không thích hợp, mặt già đỏ ửng. Đứng lên ngồi qua một bên, để tiểu thiếu niên tự mình ngồi một góc.


Tiểu Ngũ Nhất nhìn Nhiếp Tiêu đột nhiên lạnh nhạt, không hiểu ra làm sao, miệng nhỏ mếu máo, nước mắt lưng tròng cực kỳ tội nghiệp. "ba ba, ba ghét bỏ bảo bảo hiện tại khó coi sao?"


"Đương nhiên không có."


"Hu hu hu ba có! Ba không chịu ôm ôm hôn hôn cục cưng nữa!"


Nhiếp Tiêu: "..."


Mọi người: "..." quào, một quả dưa siêu bự.


Khương Thù nhìn Nhiếp Tiêu ăn quả đắng, không biết ở đâu móc ra một gói hạt dưa, hứng thú dạt dào cùng mọi người hóng chuyện vui.


Tự mình dạy lệch nhóc con, vậy thì phải tự mình tìm cách bẻ cho thẳng lại.


"Ngoan, bảo bảo bây giờ lớn rồi, không thể ôm ôm hôn hôn nữa."


"Không chịu đâu!"


Nhiếp Tiêu đau đầu nhìn trời, đang muốn sắp xếp từ ngữ dạy dỗ quy cũ sau khi biến thành người, một màn kế tiếp lại làm rớt hết hạt dưa trong tay đám người đang ăn dưa.


Tiêu Nghiên và Võ Văn Vũ cũng không nhịn được kích động kêu lên một tiếng, che kín gương mặt đỏ bừng của mình, trái tim thiếu nữ điên cuồng đập thình thịch.


Chỉ thấy thiếu niên đang đau lòng khổ sở đột nhiên xông tới, đè Nhiếp Tiêu ngã xuống đất, chủ động sà vào lòng đối phương. 'Bẹp' một phát hôn lên môi Nhiếp Tiêu, sau đó nước mắt lã chã ôm lấy cổ hắn không buông tay.


"Ba ba, ba đã nói ba sẽ không không cần bảo bảo!"


"Bảo bảo rất thích ba!"


Nhiếp Tiêu lúc này cả người đều cứng đờ.


Tự mình dạy lệch nhóc con, quả nhiên phải tự mình chịu trách nhiệm.


_______
Bánh chuột :v



Cục Lông: Há há :v tui muốn cười vô mặt ổng lâu lắm rồi 🤣
Mọi người tha thứ vụ Ngũ Nhất lặp từ bảo bảo đi, tui không biết xài từ gì cho thích hợp hết _(3 」∠ )_ nếu mà xưng tôi thì không hợp, xưng con thì cảm thấy rất kinh dị 😂


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.