Mạc Ngân bắt đầu kiểm tra thẻ ngân hàng, vì mỗi tháng Mạc Khánh sẽ gửi cho cậu 50 triệu tiền tiêu vặt, nhưng vì cậu phải lo ăn chơi phung phí nên hiện giờ trong tài khoản chỉ có 50 triệu được gửi không bao lâu. Muốn mua vật tư với số tiền này, rất ít đi. Nhưng mà bây giờ cậu không vội, mà là rút 40 triệu đi đến nhà máy sản xuất nước khoảng đặt hai trăm bình loại 20lít, hai trăm thùng nước đóng chai, sau đó đi thuê một nhà kho lớn gần biệt thự của mình, đưa địa chỉ và hẹn ngày chờ bên công ty chở đến. Làm xong tất cả cũng gần hết 10 triệu, Mạc Ngân lại đi công ty nông nghiệp mua các loại hạt giống cây trồng, trái cây, rau dưa mỗi loại đặt mua 20 bao, dặn họ chở đến kho. Nhìn thời gian cũng gần đến trưa cậu lại ghé qua mấy chỗ bán gia cầm, mua thêm ba heo nái hai heo đực rồi sáu con heo con mập mạp. Vì không gian của cậu gieo trồng, sinh sống được nên Mạc Ngân lựa chọn mua mấy thứ này trước vào không gian nuôi dưỡng, đến lúc đó cây cũng ra quả, rau cũng một mảnh, heo cũng đẻ trăm bầy rồi ấy chứ.
Đặt xong tất cả nhanh nhất chiều nay mới giao đến. Tiền thì bay mất 35 triệu nên giờ trong túi Mạc Ngân rất nghèo. Cậu trước tiên chạy xe về nhà, ăn cơm trưa rồi lấy điện thoại gọi về cho Mạc Khánh, nói ai là nơi chứa tiền của Mạc Ngân thì đó là Mạc ba a.
-" Lão ba." Điện thoại bên kia vừa có người nghe Mạc Ngân đã hết sức cao hứng hô.
-" Quỷ nhỏ lại muốn gì đây. Không gọi ba cho đàng quàng, muốn bị ăn đòn sao. Bao nhiêu tuổi rồi nói không nghe lời ba." Mạc Khánh vừa mới tan hợp, nghe điện thoại của con trai liền đưa hồ sơ cho thư ký, giọng điệu như đang mắng nhưng ánh mắt ông lại chứa đầy từ ái nhu hòa. Cả khuôn mặt đẹp trai không tuổi cũng bừng sáng.
-" Con muốn xin ba ít tiền xài. Tháng này con lỡ xài lố nên giờ rỗng túi rồi." Mạc Ngân cũng cười hì hì mà xin tiền. Trong lòng lại thầm nghĩ nên tìm cơ hội trở về mới dễ dàng có người cấp vốn mua vật tư.
-" Quỷ nhỏ xài tiền vừa phải thôi. Hôm nay mới giữa tháng đã hết rồi. Con đó lại lấy đi giúp người ta nữa đúng không. Ba không phải ngăn cấm con, nhưng ba nói con bao nhiêu lần rồi, đừng có tin người quá dễ bị lừa gạt. " Mạc Khánh hết cách với đứa con naỳ. Ông biết Mạc Ngân là đứa trẻ thông minh biết che dấu mình nơi an toàn. Nhưng lại rất mềm lòng thiện lương, rất dễ bị người lợi dụng.
-" Con biết mà. Con còn muốn một chiếc xe việt dã cải tạo nữa. Rắn chắt cho dù tên lửa oanh tạc cũng không xi nhê ấy. Con không thích siêu xe đâu. Nha ba " Mạc Ngân giở trò làm nũng, ba cậu cũng rất có tiếng trong bộ quân sự nên chuyện xe nhờ ba là tốt nhất. Nói về cải tạo xe chưa nơi đâu qua nhà xe trong quân đội.
-" Hừ con lại giở trò gì. Sau lại thích chơi thể loại này rồi. Nhưng ba sẽ đưa con một chiếc, đúng lúc bên bác Âu có về vài chiếc kiểu mới." Mạc Khánh dù miệng thì trách mắng nhưng vẫn đồng ý cho Mạc Ngân
-" Cám ơn ba. Rãnh con về nhà ăn cơm. Vậy nhe, nhớ chuyển tiền cho con nếu không muốn cục cưng nhỏ của ba chết đói." Mạc Ngân cười cám ơn một cái không quên chọc ghẹo người ba này của mình rồi cúp máy.
-" Thằng quỷ nhỏ chết bầm này. Aiz " Mạc Khánh ngẩn ngơ nhìn điện thoại kêu tút tút của mình, nhẹ giọng mắng. Lấy tay vuốt ve tấm hình đặt trêи bàn làm việc trong mắt ông hiện lên bi thương cùng ôn nhu.
" Huyên nhi em xem, con chúng ta đã lớn như thế rồi. Lại rất thông minh lương thiện giống em vậy đó. Là anh có lỗi với em và con, đã để con mình chịu nhiều ủy khuất. Huyên nhi em có tha thứ cho anh không ? " Mạc Khánh nhẹ giọng lẩm bẩm nhưng không một ai có thể đáp lại lời ông.
Mạc Ngân đang suy nghĩ không biết Tam thúc muốn nói về điều gì thì Lưu Tam nói tiếp.
-" Mấy ngày nay người thay đổi. Không lẽ định trực tiếp đối đầu với Lâm Thanh."
Mạc Ngân bừng tỉnh, hóa ra là chuyện này. Chắc mấy bữa nay cậu lộ bản chất thật của nguyên chủ nên làm cho Lưu Tam lo lắng rồi. Mạc Ngân cười nhạt nói
-" Chỉ sợ muốn chiến với bà già đó một trận cũng không kịp đi. Con chỉ muốn sống thật vơí bản thân mình mà thôi. Thúc cũng không muốn thấy con sống như không sống mà. Tam thúc, người không cần lo lắng, con biết mình đang làm gì. Nếu bà già đó không an phận thì con sẽ không nương tay với bà ta đâu." Nói đến đây mắt cậu hiện lên hàn quang, ám suất không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Lưu Tam kinh ngạc nhìn thiếu gia nhà mình, một thân khí thế bức người đứng đó. Ông tin tưởng những lời nói điều là sự thật, nhìn thiếu gia trưởng thành dạng này, ông sống không uổng phí 40 năm trêи đời. Đôi mắt Lưu Tam thoáng đỏ gật đầu liên tục.
-" Ta tin thiếu gia. Nhưng ngươi làm gì cũng hết sức cẩn thận. Lâm Thanh rất gian xảo âm hiểm. Có cần gì hãy nói với Tam thúc đây, sẽ giúp thiếu gia an bài tốt. "
-" Ừm, vậy người giúp con thuê một kho hàng lớn đi, con muốn mở siêu thị kiếm ít tiền ăn hàng ngày đây. Nuôi một đám người làm con thật nghèo." Mạc Ngân không từ chối Lưu Tam giúp, đỡ cho cậu chạy bôn ba bên ngoài một chuyến.
-" Mở siêu thị, người nói với lão gia bên kia chưa ?" Lưu Tam cũng không nghi ngờ gì chỉ lo lắng cậu bị ba mình trách mắng.
-" Thúc yên tâm, ngày mốt con về nhà một chuyến. Tam thúc cứ làm theo con là được. Giờ con đi ra ngoài một lát tối sẽ về ăn cơm." Nói rồi Mạc Ngân vỗ vai Lưu Tam một cái bước đi ra ngoài.
Lưu Tam nhìn theo bóng lưng thẳng tắp cao lớn của Mạc Ngân mà ngẩn người. Nhớ đến bộ dạng của cậu vừa nãy thật xem ông như bằng hữu mà vỗ vai. Trong lòng Lưu Tam buồn cười khuôn mặt càng thêm hòa ái.