Mạt Thế Hệ Thống Cứu Vớt

Chương 8: MẸ CON THAM TIỀN



-" Vậy con là trọng sinh." Mạc Khánh không dám tin nhìn con mình. Trọng sinh, ông là người theo Phật. Cho nên đối với từ ngữ trọng sinh này vẫn hiểu biết đại khái. Nghĩ đến con trai cưng của mình ở nơi ông không nhìn thấy đã chết qua một lần, ông liền đau lòng muốn chết. Trong lòng lại mong chuyện này chỉ do bản thân ông nghĩ nhiều. Nhưng ông lại thấy Mạc Ngân gật đầu.

-" Đúng vậy. Con là trọng sinh, kiếp trước con vì an toàn mà luôn dấu mình đi. Khiến ba thương tâm khổ sở, rồi lại muốn gia đình này bình yên mà nhẫn nhịn. Cho đến khi mạt thế đến, trong tay không có vật tư lại không có dị năng cùng thực lực. Con bị mọi người sỉ nhục cùng hà hiếp. Một đường tân tân vạn khổ tìm được ba và hai mẹ con Lâm Thanh, nhưng họ khi dễ khinh thường con vô dụng, nên trong một lần làm nhiệm vụ, đẩy con vào đàn tang thi. Làm bia thịt người cho Mạc Nhi thoát thân. Rồi con lại được sống lại, hơn 8 tháng này con đã luôn trù bị vật tư. Nên mới nói dối ba về siêu thị. Ba không trách con chứ." Mạc Ngân hơi rũ mắt, hai vai run rẩy, khuôn mặt lại hiện lên áy náy cùng đau thương vô cùng chân thật. Trong lòng lại vì mình giơ ngón tay cái, nếu tham gia giới giải trí, cậu nhất định sẽ giành giải ảnh đế đó.

-" Con trai khổ của ba. Là lỗi của ba, ba không nên mắt mù đi cưới nữ nhân rắn rết đó về. Một mình ba cũng có thể chăm sóc tốt cho con. Tiểu Ngân, xin lỗi con. Để cho con chịu khổ chết oan một đời. Đời này ba xin hứa, sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ con." Mạc Khánh hai dòng lệ dài, đi đến ôm Mạc Ngân vào ngực. Đau lòng khổ sở nói. Hèn chi mấy tháng qua con ông lại thay đổi như vậy. Thì ra do chết đi sống lại.

-" Ba, chuyện đã qua. Không phải hiện giờ con sống sao. Ba đừng khóc, chuyện trước mắt phải chuẩn bị đầy đủ, trong tay con có không gian rất lớn. Có thể cất chứa vật tư đó."  Mạc Ngân vỗ lưng lão ba của mình an ủi, tươi cười như đứa nhỏ khoe khoan với ông.

-" Haha ông trời có mắt. Ban cho con trai ba bảo bối." Mạc Khánh gạt lệ, tươi cười nói.

-" Ba, nhưng con mong ba đừng nói chuyện này cho Lâm Thanh và Mạc Nhi biết." Đây mới là mục đích của cậu hôm nay.

-" Được. Hại chết con trai ta đừng mong ta cho họ một chút đồ tốt. Cứ để họ kiếp trước ra sao kiếp này chết như vậy đi. Hừ " Ông mới ngu mới đi nói cho người đàn bà đó. Không giết bà ta là rất may rồi.

-" Vậy giờ ba nên tranh thủ gom hết vốn lưu động của công ty lại. Ở mạt thế tiền bạc không quan trọng bằng lương thực. Nhưng ba sẽ đau lòng, dù sao đây cũng là cơ nghiệp trăm năm." Mạc Ngân biết ba mình sẽ đau lòng nhưng mạt thế đến có gia tài giàu có cỡ nào cũng không bằng 1kg lương thực.

-" Con yên tâm, ba không sao. Cơ nghiệp có thể xây dựng lại, nhưng tính mạng không thể may mắn như con có lại được. Ba sống hơn nữa đời người, sóng gió gì mà chưa từng trãi." Ông tuy có chút không đành lòng nhưng vẫn buôn bỏ được.

-" Dạ. Vậy hiện tại con về nghỉ ngơi. Ba cũng tranh thủ sớm đi nghỉ, có gì nhờ Tam thúc giúp. Thúc ấy là người đáng tin cậy."

-" Ừ ba biết. Đi ngủ đi. Ngủ ngon con trai."

-" Ngủ ngon ba "

Sau đêm hôm đó, Mạc Khánh mạnh tay điều động vốn của công ty nhập một số lượng thực phẩm khổng lồ, được chứa trong từng thùng container, chiếm trọn hơn nữa bến cảng. Ông thông báo bên ngoài là muốn chuyển qua kinh doanh siêu thị cùng nhà hàng, cũng không ai nghi ngờ gì cả.

Mẹ con Lâm Thanh mấy tháng nay khổ không thể tả. Bị Mạc Khánh cắt tiền tiêu vặt không nói, thẻ tín dụng cũng không có bao nhiêu tiền. Hai người lại quen ăn xài phung phí làm sao có thể chịu được. Thấy Mạc Ngân chạy xe quân đội loại mới có tiền cũng không mua được thì liền đỏ con mắt. Vì cái gì tên vô dụng đó lại được cưng chiều, nâng niu, còn mẹ con bọn họ lại phải khúm núm cuối đầu. Không phải dạo gần đây Mạc Khánh cho người nhìn chằm chằm bà, thì bà sẽ cho tên vô dụng đó biết tay.

Hôm nay hai mẹ con thật đến đường cùng, tuy Mạc Khánh cắt tiền tiêu vặt có 3 tháng nhưng lần sau đưa lại ít hơn một nữa. Hai người vung tiền như nước làm sao đủ, đến hôm nay túi điều rỗng. Đành gõ cửa thư phòng xin tiền xài.

Nhưng vừa vào lại thấy Mạc Ngân cũng ở đây. Hai mẹ con liền đen mặt, nhất là Mạc Nhi ánh mắt âm độc như rắn mà nhìn Mạc Ngân.

-" Mạc Ngân cũng ở đây sao. Dì bữa giờ không thấy con, mới đi chơi đâu về sao." Lâm Thanh vờ quan tâm ân cần.

-" Tôi luôn ở nhà tại dì không quá để ý mà thôi." Mạc Ngân lạnh nhạt nhìn bà ta một cái trào phúng.

-" Con tìm ba con có việc sao?" Lâm Thanh nắm chặt tay kìm chế cơn giận của mình.

-" Lấy tiền để xài thôi. Vậy dì tìm ba tôi có chuyện gì?" Cậu quơ quơ cái thẻ tín dụng trong tay cười nhạt.

-" Không phải hôm nay mới giữa tháng mà, chưa đến ngày phát tiền tiêu vặt. Anh cứ ăn xài phung phí như vậy, có núi vàng núi bạc cũng bị anh xài hết đó." Lên tiếng lại là Mạc Nhi bên cạnh, nhìn tấm thẻ trong tay Mạc Ngân mà tức muốn giết người.

-" Sao? Cô có ý kiến gì? Tiền này là ba cho tôi đó. Cô đi mà hỏi ba." Mạc Ngân cười một cái đứng dậy đi ra ngoài.

Đến trước cửa còn ngoáy đầu lại nhìn lão ba mình một cái nói " Dì với em xin thì ba cho đi. Đồ cũng đủ nhiều rồi."

Hai mẹ con nghe không hiểu Mạc Ngân nói cái gì. Chỉ khi thấy cậu rời đi Mạc Nhi mới ngoan ngoãn đến sau lưng Mạc Khánh, bóp vai cho ông cười nũng nịu.

-" Ba, tháng này trường con có tổ chức hoạt động văn nghệ. Trong thẻ lại không còn tiền, ba cho con xin chút tiền đi."

-" Đúng đó anh, Nhi Nhi đã biết lỗi rồi. Anh không nên cắt tiền tiêu của con bé, dù sao nó cũng là con gái, phải mua quần áo phấn son chứ anh." Lâm Thanh sợ Mạc Khánh không cho nên liền nhỏ nhẹ lấy lòng.

-" Cầm lấy đi. Xài tiết kiệm một chút." Lời Mạc Ngân nói chỉ ông nghe hiểu. Dù sao cả tháng này ông cũng mua đủ nên giờ cho tiền hai mẹ con họ cũng không keo kiệt.

-" Cám ơn ba. Yêu ba nhất đó." Mạc Nhi nhận sấp tiền dày cợm trong tay, vui mừng nhảy lên.

-" Anh, ngày mốt là sinh nhật của em họ Lâm Thái. Trong tài khoản của em cũng không còn bao nhiêu." Lâm Thanh lúc này cũng lắc lư đi qua.

-" Cho bà. Mua món quà cho Lâm Thái thay tôi." Mạc Khánh quả thật rất hào phóng, đưa một sấp dày cho Lâm Thanh. Trong lòng lại vì hai mẹ con này mà lạnh. Coi như dùng số tiền này trả hết tình nghĩa bấy lâu đi.

Hai mẹ con cầm được tiền liền vui vẻ trở về phòng mình, trong lòng lại nghĩ Mạc Khánh thương hai bọn họ nhất. Còn tên Mạc Ngân kia hừ vô dụng vẫn mãi vô dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.