Thấy Yên Vũ ngồi ở trên giường ngẩn người, Sương Sương đang pha trà chợt hỏi:
"Cô làm sao thế? Có chuyện gì à?"
"Không có gì." Yên Vũ buông cốc nước trên tay xuống, đặt lên chiếc bàn bên cạnh giường.
Vừa về đến không lâu, Sương Sương liền tìm đến rồi nói muốn chăm sóc cho cô. Tuy khối băng đâm xuyên qua vai cô đã tan hết, nhưng vết thương cũng chưa lành hẳn, không tiện đi lại, vì vậy gật đầu đồng ý. Lúc này, cô chợt có cảm giác vô cùng bất an.
"Sương Sương, cô có thể đi gặp Diệp Phàm, hỏi thăm giúp tôi một chuyện được không?" Yên Vũ cuối cùng không thể ngồi yên được nữa, nhỏ giọng nhờ vả.
"À? Được, là chuyện gì?"
Sương Sương chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, một lát sau liền đi ra ngoài.
Mặc dù hai người quen biết chưa lâu, nhưng Yên Vũ rất có cảm tình với cô gái này. Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tim không hiểu sao lại đập nhanh một cách bất thường.
Mỗi lần cô bị thương, Chu Đồng luôn ríu rít ở bên cạnh chăm sóc cho cô, dẫu cô có đuổi thằng bé đi thì cũng chỉ một lúc sau nó sẽ lại xuất hiện, cằn nhằn rằng cô không biết lo cho bản thân gì cả. Nhớ không nhầm, Chu Đồng còn nói sẽ mau chóng mạnh lên để có thể bảo vệ cô, vậy mà hôm nay lại chạy đi đâu mất, cũng chưa đến chỗ cô hỏi thăm lấy một lần, có chút kì lạ.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, khắp thành phố chìm trong bầu không khí u ám lạnh lẽo. Yên Vũ chờ hơn nửa ngày, Sương Sương mới trở lại với vẻ mặt hốt hoảng:
"Có chuyện lớn xảy ra rồi! Đứa trẻ mà cô đang tìm đó, sáng nay đã tham gia một nhóm nhỏ đi đến thành phố bên cạnh tìm lương thực, cả nhóm bị tang thi cấp ba tập kích, gần như bị diệt hoàn toàn..."
Nói đến gần cuối, Sương Sương chợt thấy Yên Vũ bật người dậy, loạng choạng đứng lên.
"Bị diệt hoàn toàn?" Sắc mặt Yên Vũ vốn đã không tốt lắm, trong phút chốc liền tái xanh.
Tim cô giống như ngừng đập trong khoảnh khắc nghe được tin tức này, lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi, sợ mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Ngay cả khi đứng trước bờ vực tử vong, ngay cả khi rơi vào hiểm cảnh, cô cũng chưa từng lo lắng, vậy mà lúc này cơ thể lại lạnh ngắt, run rẩy không thôi.
Chu Đồng có thể xem như là thân nhân duy nhất của cô ở thế giới này, cho dù ban đầu cô cứu thằng bé vì hệ thống khuyên cô làm vậy, vì lợi ích, nhưng mấy tháng qua sống chung, thằng bé đã chiếm cứ một vị trí không thể thay thế trong lòng cô.
Nhiều lần ra ngoài làm nhiệm vụ, cô luôn không đưa Chu Đồng theo chính là vì sợ thằng bé bị tổn thương, sợ có chuyện không may xảy ra. Vậy mà ngàn tính vạn tính, vẫn không thể nghĩ rằng Chu Đồng lại lén lút giấu cô đi ra ngoài!
Sương Sương thấy cô sững sờ, liền đưa tay đỡ cô, vội giải thích: "Cô bình tĩnh đã, Chu Đồng vẫn chưa chết, thằng bé là người duy nhất có thể trở về, chẳng qua thương tích rất nặng..."
"Đưa tôi đến đó." Yên Vũ siết chặt lấy cánh tay của Sương Sương, không khống chế được sức lực khiến Sương Sương đau đến kêu lên.
Lúc này cô mới hoàn hồn, vội vàng nói xin lỗi, sau đó với tay lấy áo khoác mặc vào, nhanh chóng chạy ra ngoài. Tốc độ của dị năng giả vốn hơn xa người thường, nhưng Yên Vũ đang bị thương còn cưỡng ép bản thân hoạt động mạnh, không khác gì đang tự gϊếŧ mình. Máu tươi từ vết thương trên vai và bụng đồng loạt rỉ ra, thấm ướt cả áo khoác ngoài của cô, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống.
Sương Sương thấy tình trạng của Yên Vũ như vậy, muốn mở miệng khuyên cô đi chậm một chút, nhưng ánh mắt của cô lại chứa đựng sự kiên định. Hiện tại, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của Chu Đồng.
Hai người một đường chạy đến khu trị liệu dành riêng cho dị năng giả của tổ chức, lúc này Yên Vũ đứng còn muốn không vững, khi nhìn thấy Chu Đồng nằm trên giường bệnh, cả người cô chợt cứng lại. Trên ngực của thằng bé có một lỗ hổng lớn, ngay cả xương và máu thịt bên trong cũng có thể nhìn thấy được, hơi thở mong manh như ngọn đèn cạn dầu trước gió. Chỉ cần gió hơi lớn một chút sẽ khiến ngọn đèn kia tắt ngay lập tức.
Trong căn cứ không phải không có dị năng giả quang hệ, nhưng cấp bậc cũng chỉ có thể trị được ngoại thương mà thôi, đến mức độ như Chu Đồng, còn sống trở về đã là kì tích! Không biết làm sao mà một mình thằng bé có thể trở về được? Ý chí muốn sống phải mạnh mẽ đến mức nào chứ?
Yên Vũ không nói hai lời lập tức đi đến bên cạnh Chu Đồng, hai dị năng giả quang hệ đang hợp lực cầm máu cho thằng bé.
Lúc này, hốc mắt Yên Vũ cay xè, cô đưa tay run run chạm vào bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo của Chu Đồng, sau đó một tay khác đặt lên ngực thằng bé, quang dị năng trong phút chốc bừng lên, bao phủ lấy miệng vết thương.
Nhưng mà chưa đủ, dị năng quang hệ của cô còn chưa đuổi kịp hỏa hệ, lúc này cũng chỉ mạnh hơn hai dị năng giả kia một chút mà thôi! Căn bản không thể giúp Chu Đồng hồi phục!
Yên Vũ cắn răng, vội vàng câu thông với hệ thống.
"Hệ thống, nhiệm vụ thu thập mầm bệnh lần này vẫn chưa phát thưởng!"
Hệ thống hiểu ý của Yên Vũ, nhưng trong giọng nói máy móc của nó đột nhiên trở nên bất đắc dĩ:
[Ký chủ, xin lỗi nhưng tất cả những gì ta có đều đã cho cô hết rồi. Ta không phải là vạn năng...]
Nó chỉ là một hệ thống bị tổn hại, còn cần tinh hạch của Yên Vũ để phục hồi năng lượng, lúc này làm sao có thể cứu được đứa trẻ kia nữa?
Tin tức này thoáng chốc khiến Yên Vũ như bị sét đánh, cô có thể lãnh đạm nhìn người khác chết trước mắt mình, là vì họ không có quan hệ gì với cô, nhưng Chu Đồng thì không giống. Cô không thể để thằng bé cứ như vậy mà rời khỏi cô được! Hệ thống không còn tác dụng gì nữa, vậy thì cô phải dựa vào chính mình.
Yên Vũ hít sâu một hơi, thu tay lại, sau đó vội vàng tìm một căn phòng trống mà đi vào. Mọi người xung quanh đa phần đều nhận ra cô - người đã đem mầm bệnh gốc về cho căn cứ, cho nên từ lúc cô đến cạnh Chu Đồng đến giờ, thấy sắc mặt cô không tốt, ai cũng đều im lặng.
Lúc này, Yên Vũ đem hết tất cả tinh hạch có trong tủ đồ của hệ thống ra đặt trước mắt. Tính sơ qua cũng có hơn năm mươi viên cấp hai, là toàn bộ tài sản cô tích cóp được trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ. Cô cầm lên, đem hai viên tinh hạch nắm trong lòng bàn tay, sau đó năng lượng từ bên trong viên tinh hạch bắt đầu sôi trào lên, di chuyển một cách hỗn loạn.
Yên Vũ không chút chần chờ kéo năng lượng bên trong vào người mình, theo cách này chỉ có thể hấp thu được một nửa năng lượng của tinh hạch, nhưng tốc độ lại nhanh hơn so với nuốt vào rất nhiều. Mặc dù làm vậy là vô cùng phung phí, là phá của, nhưng thời gian của cô hạn hẹp, không thể chờ được!
Bên trong căn phòng nhỏ liên tục lóe lên ánh sáng, Yên Vũ không kiêng kị gì, ngay cả năng lượng của tinh hạch mộc hệ, phong hệ, thổ hệ gì đó cô cũng đều hấp thu. Cơ thể lúc này giống như một bãi chiến trường, năng lượng không ngừng bành trướng, đấu đá nhau. Cô đau đến co quắp cả người lại, nhưng trong tay vẫn nắm chắc viên tinh hạch, mắt dần xuất hiện tia máu.
Không thể thua! Không thể chậm trễ! Cô phải cứu Chu Đồng! Yên Vũ cố chấp như vậy, hệ thống cũng đành im lặng. Sứ mệnh của nó đã hoàn thành quá nửa rồi, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào ký chủ mà thôi.
Thời gian trôi qua từng chút một, bên ngoài, cơ thể Chu Đồng đột nhiên co giật, không ngừng vặn vẹo khiến mọi người hốt hoảng.
Không biết từ lúc nào, Diệp Phàm và Thư Sinh cũng đã đi qua đây. Trong ánh mắt của Diệp Phàm chứa đựng sự lo lắng, còn có tự trách. Thân là sư phụ của thằng bé, vậy mà hắn chẳng làm được gì cho nó cả.
Thư Sinh nhíu nhíu mày, đưa tay vỗ vai Diệp Phàm hòng an ủi một chút.
Hai người đè chặt Chu Đồng lại, sau khi phát hiện trên cơ thể thằng bé có những mạch máu đã chuyển thành màu đen, không khỏi kinh hãi. Đây là dấu hiệu sắp bị biến đổi?
"Không... không xong rồi." Sương Sương cũng nhận ra, vội vàng che miệng.
Nếu một dị năng giả bị tang thi cắn trúng, tỉ lệ biến thành tang thi là rất thấp. Bởi vì sức đề kháng của dị năng giả rất mạnh, cho nên nếu vết thương không quá nặng thì chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ép được thi độc ra ngoài. Còn về phần vết thương nặng, sẽ chết không thể nghi ngờ. Trường hợp như Chu Đồng rất hiếm, vốn dĩ là sắp chết, nhưng bởi vì ý thức cầu sinh vô cùng mạnh, nên vẫn đang đấu tranh.
Thành công, thì sống! Mà nếu không cẩn thận xảy ra sai sót, thì sẽ biến thành một tang thi cao cấp vô cùng đáng sợ!
Hai dị năng giả quang hệ nhìn nhau, không biết có nên thu tay lại hay không. Nếu bọn họ dừng việc chữa trị, đứa trẻ này sẽ chết, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc nó không thể biến thành tang thi, bớt đi một mối nguy.
Diệp Phàm cắn răng, nhìn khuôn mặt Chu Đồng chuyển sang màu tím đen, có chút không đành lòng nhắm mắt lại.
Hai dị năng giả quang hệ thấy vậy, vội rút tay về, mà ngay lúc đó, máu trên miệng vết thương của Chu Đồng liền tiếp tục chảy ra, cơ thể thằng bé cong lên, phát ra tiếng kêu quái dị.
"Không chết? Vẫn còn đang biến hóa?" Mọi người đều giật mình nhìn tình cảnh này, vội vàng lui ra sau.
Trong phòng, bao gồm hai dị năng giả quang hệ và một số người khác nữa, vội vàng lên tiếng:
"Diệp Phàm, mau xử lý nó trước khi nó hoàn toàn thức tỉnh!"
Diệp Phàm nghe được lời này không ngờ lại trầm mặc, bảo hắn gϊếŧ đứa nhỏ vẫn luôn chạy theo mình kêu "sư phụ", hắn... không làm được. Huống chi hắn biết rõ Chu Đồng có ý nghĩa như thế nào với Yên Vũ!
Khi ánh mắt của đám người nhìn về phía Thư Sinh và Sương Sương, hai người này cũng không phản ứng gì.
"Chết tiệt! Các người không làm thì để tôi!"
Dị năng giả quang hệ kia nhào tới, trên tay phát ra ánh sáng chói lòa, cắt về phía cổ của Chu Đồng.
Mặc dù ba người bọn Diệp Phàm không muốn ra tay, nhưng lúc này cũng không ngăn cản. Bọn họ biết, một dị năng giả có tiềm lực như Chu Đồng mà biến thành tang thi, thì sẽ vô cùng khó đối phó.
Ngay lúc này, cửa phòng bên cạnh vẫn luôn đóng chặt chợt mở ra, Yên Vũ như một tia chớp lao nhanh tới, trong chớp mắt đã chụp lấy cánh tay của dị năng giả quang hệ kia.
"Ai cho phép các người chạm vào thằng bé?"
Yên Vũ tức giận kêu lên, dùng sức hất một cái. Tên dị năng giả kia bị cô đẩy lui ra ngoài, mặc dù té xuống, nhưng cũng không bị thương, chỉ là ánh mắt của hắn càng thêm giận dữ.
"Cô có biết mức độ nguy hiểm của đứa trẻ này nếu nó biến thành tang thi không hả?"
Tên kia kêu lên, mọi người cũng đồng tình với hắn, nhưng thấy Yên Vũ như hung thần đứng đó, không ai dám lên tiếng.
Diệp Phàm thở dài, rốt cuộc không đành lòng mà khuyên nhủ: "Yên Vũ, cô phải nghĩ cho căn cứ."
Đang lúc mọi người nói chuyện, Chu Đồng hé miệng ra, lại rên lên mấy tiếng quái dị, nửa bên mặt của thằng bé đã hoàn toàn chuyển đen.
Yên Vũ không quan tâm đến bọn họ, cũng không quan tâm cơ thể mình đang hỏng bét, vội vàng đặt hai tay lên ngực Chu Đồng, ánh mắt trở nên nhu hòa, cô nói:
"Có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ vết thương trước ngực Chu Đồng, máu tươi lập tức ngừng chảy, ngay cả cơ thể thằng bé cũng dừng co giật. Những mạch máu màu đen trên người Chu Đồng như rút đi, bị quang dị năng tẩy rửa một lượt lại một lượt. Mồ hôi không ngừng chảy, thấm ướt cả lưng áo cô.
Quang dị năng chạm đến cấp ba, lập tức có tác dụng thanh tẩy rất mạnh. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của Chu Đồng đã trở lại bình thường, hơn nữa vết thương trước ngực cũng đang khép lại một cách cực kì chậm rãi. Dù chậm, nhưng vẫn đang hồi phục!
Mọi người ngơ ngác nhìn tình cảnh này, nhưng vẫn không an tâm lắm, vì vậy một người trong số đó lén lút ra ngoài báo lại với cấp trên.