Yên Vũ đứng không bao lâu đã gục xuống, nửa quỳ bên cạnh giường của Chu Đồng, hai mắt toàn là tơ máu. Tay cô không ngừng run lên, miệng cũng trào máu, lại vẫn như cũ dùng năng lượng của mình giúp Chu Đồng cầm cự.
Dù là ai nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng không đành lòng! Diệp Phàm thấy thằng bé đang dần hồi phục thì mừng rỡ, vội vàng thúc hai dị năng giả quang hệ bên cạnh:
"Còn không tới giúp!"
Hai người kia mặc dù không vui, nhưng vẫn đi tới bên cạnh, thay thế Yên Vũ làm phần còn lại. Cô gục đầu vào bên cạnh giường, thu tay lại, không ngừng thở dốc. Vết thương trên người khiến cô không còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngồi ở đó.
"Yên Vũ, tôi đưa cô về nghỉ nhé?" Sương Sương ngập ngừng mở miệng, lại không thấy cô có phản ứng gì.
Yên Vũ vừa rồi mới mở cửa ra đã nhìn thấy có người muốn gϊếŧ Chu Đồng, quả thật tức giận không hề nhẹ. Mặc dù biết bọn họ làm vậy là vì ngăn ngừa một con tang thi cao cấp xuất hiện, nhưng cô cũng thấy lạnh lòng. Bởi vì cô ích kỉ, cô quan tâm Chu Đồng hơn cả, cho nên cô sẽ không để bất kì ai chạm vào thằng bé.
Cô run rẩy bò dậy, ngồi bên mép giường, một tay lau đi vết máu trên môi, nói:
"Tôi muốn đưa thằng bé về."
Lúc này, trước cửa đột nhiên xuất hiện thêm một người, giọng điệu cứng rắn:
"Không được, phải để đứa trẻ này ở lại quan sát, mặc dù lúc này đã khỏi được một chút rồi, nhưng biết đâu nó lại biến thành tang thi thì sao?"
Người vừa lên tiếng chính là Lưu Nhất, mà ở phía sau hắn còn có thêm vài dị năng giả khác nữa, bọn họ đều là người của tổ chức.
Ánh mắt Yên Vũ trở nên lạnh lùng: "Nếu Chu Đồng biến thành tang thi, tôi sẽ tự tay xử lý."
Diệp Phàm hơi nhíu mày, không hiểu vì sao cái tên Lưu Nhất này lại lắm chuyện như vậy:
"Yên Vũ, cô đưa Chu Đồng về trước đi."
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Lưu Nhất đột nhiên cười cười: "Mấy người đều bao che cho thằng bé kia như vậy, liệu lúc nó biến thành tang thi thật, thì có dám ra tay không?"
Yên Vũ cũng lười nói nhảm với đám người này, trực tiếp đứng lên, sau đó không để ý đến những người xung quanh, cúi người muốn ôm Chu Đồng lên. Với sức lực của Yên Vũ lúc này, bế thằng bé trở về chung cư có phần quá sức.
Thư Sinh cảm thấy hơi xấu hổ vì vừa rồi không ngăn cản hành động của vị dị năng giả quang hệ kia, sờ sờ mũi rồi đưa tay ôm Chu Đồng, nói bằng giọng áy náy:
"Để tôi giúp cô."
Thấy mọi người không quan tâm mình như vậy, Lưu Nhất tức giận quát:
"Không được đi!"
Diệp Phàm đột nhiên phì cười: "Tôi muốn đưa người đi, cậu có tư cách gì ngăn cản?"
Ánh mắt hắn chợt lạnh, mặc dù bình thường là người dễ nói chuyện, nhưng lúc này trên thân tản ra một loại cảm giác nguy hiểm khó nói, năng lượng nhẹ nhàng lưu chuyển.
Lưu Nhất nghẹn họng, vốn định dùng lí lẽ giữ người lại, nhưng không ngờ đối phương căn bản chẳng thèm để ý, nói đi là đi.
Diệp Phàm đi tới trước, đám người kia liền tự động tách ra thành một khoảng trống. Hắn liếc mắt nhìn bọn họ, nói:
"Lưu Nhất, làm người thì phải thông minh một chút. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ không để yên đâu."
Đám người Yên Vũ rời đi trước ánh mắt đầy căm phẫn của Lưu Nhất và đồng bọn. Yên Vũ về đến nhà xong liền gục ở trên giường không dậy nổi, Chu Đồng cũng nằm ở bên cạnh.
Sương Sương lo lắng nói: "Mặc dù tôi thấy tên Lưu Nhất kia hơi quá đáng, nhưng mà cô cũng nên cẩn thận, lỡ như Chu Đồng biến đổi thì..."
"Tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn cô." Yên Vũ nhẹ nhàng cười, cắt ngang lời của Sương Sương.
Cho dù Chu Đồng có biến đổi đi nữa thì cô cũng không sợ. Với khả năng của cô, nhất định có thể bảo vệ mình an toàn. Trong số những người ở đây, chỉ sợ không ai rõ tình trạng của Chu Đồng bằng cô được. Đứa nhỏ này...
Cô đột nhiên nhắm mắt lại, dáng vẻ mệt mỏi hiện rõ ra ngoài. Sương Sương thấy vậy cũng đành thôi, sau khi lại an ủi mấy câu liền xoay người đi.
Diệp Phàm và Thư Sinh đứng trước cửa, hai mặt nhìn nhau. Diệp Phàm chần chờ:
"Có nên nói cho Hàn Vệ biết không?"
"Hay là thôi đi, đội trưởng có rất nhiều việc cần làm..."
Hiện nay dị năng giả của căn cứ phía Tây đang điên cuồng dùng đủ loại ngoại lực để thăng cấp, muốn xây dựng một quân đội hùng mạnh, áp lực trên người Hàn Vệ cũng mỗi lúc một tăng. Ngoài nguy cơ từ tang thi ra, bọn họ còn phải đối đầu với lực lượng của căn cứ phía Tây!
Lúc này đây, căn cứ hạ lệnh không nhận thêm người từ bên ngoài nữa. Nếu có, thì cũng phái rất nhiều người canh giữ và theo dõi chặt chẽ, bởi vì sợ có gian tế từ căn cứ phía Tây lẻn vào.
Đợi cho mọi người đã rút đi hết, Yên Vũ mới mở mắt ra, cẩn thận ngồi dậy kiểm tra thân thể của Chu Đồng. Ngoài vết thương trên ngực ra, những nơi khác đều hoàn hảo. Điều khiến cô không ngờ tới là dị năng của thằng bé vậy mà cũng đã nhảy lên cấp hai đỉnh rồi, chỉ thua cô một chút. Đây cũng xem như trong họa có phúc?
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Chu Đồng, đang lúc muốn thu tay về, thằng bé đột nhiên mở mắt ra khiến cô thoáng giật mình:
"Em tỉnh rồi? 'Có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Chu Đồng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào Yên Vũ. Cô nghĩ thằng bé bị dọa sợ, vì vậy vội nắm tay nó, nhẹ giọng an ủi:
"Không sao rồi, đừng sợ, có chị ở đây."
Cơ thể Chu Đồng hơi run lên, bàn tay bé nhỏ vô thức siết chặt lấy tay cô. Tuy vẫn không lên tiếng, nhưng thằng bé đang dùng ánh mắt rất cảm động nhìn cô, chẳng biết lại tự bổ não cái gì nữa đây?
Mấy ngày kế tiếp, Yên Vũ và Chu Đồng hầu như không ra ngoài, chỉ muốn an ổn chữa thương mà thôi. Hơn nữa, hệ thống cũng đã hết sạch nhiệm vụ. Yên Vũ phát hiện nó có nỗi khổ riêng, nên không tiếp tục truy cứu việc nó nuốt trọn phần thưởng của cô nữa.
Nhiệm vụ cuối cùng chính là đợi mạt thế kết thúc, như vậy cô có thể trở về nhà. Nghĩ đến vấn đề này, Yên Vũ bắt đầu do dự. Ở thế giới kia, cô cũng không còn người thân, mà ở nơi này, cô có Chu Đồng.
Cô khẽ thở dài, mang một ít tinh hạch cấp một ra ngoài đi đổi thức ăn. Trong lúc vô tình, Yên Vũ nghe được vài tin đồn không hay về mình và Chu Đồng.
"Nghe gì chưa? Cái cô dị năng giả hay đi cùng thủ lĩnh của tổ chức mang một con tang thi vào căn cứ..."
"Thật sao? Tại sao cô ấy lại làm vậy chứ?"
"Vì con tang thi kia là em trai của cô ta! Cô ta cũng lớn gan thật! Chẳng may nếu để nó xổng ra ngoài, làm hại dân thường thì phải làm sao đây?"
"Suỵt... cô ta đang nhìn kìa."
Thấy Yên Vũ đưa mắt về phía này, mọi người lập tức cúi đầu giả vờ như không có việc gì, nhưng dị năng giả như cô, thính giác nhạy gấp chục lần người thường, làm sao không nghe được những lời kia? Cô hơi nhíu mày, sau khi đổi lấy một ít thịt ngon cho Chu Đồng thì quay về chung cư. Lúc này hai người đã chuyển vào ở cùng một phòng, như vậy cô cũng tiện chăm sóc thằng bé hơn.
Tình trạng của Chu Đồng mặc dù hơi bất ổn, nhưng nghe người khác nói thằng bé là tang thi, trong lòng Yên Vũ không vui chút nào.
Lúc ăn cơm, Chu Đồng phát hiện tâm trạng của cô không vui, hơi cúi đầu nhìn bàn cơm:
"Chị, em nghe mọi người nói..."
"Không có gì đâu, em đừng để ý. Sau này em đừng ra ngoài nhiều, đợi qua thêm một đoạn thời gian nữa là tốt rồi."
Thấy Yên Vũ cắt ngang lời mình, Chu Đồng chợt im lặng. Trong lòng hắn biết rõ, người ngoài đang bàn tán về mình như thế nào. Người dân trong căn cứ càng nghe càng thấy sợ hãi, thậm chí có người còn nói muốn đuổi hắn ra khỏi đây.
Ngày hôm trước, vết thương đột nhiên đau nhói, sau đó những mạch máu đen trong cơ thể gồ lên, khiến hắn nhận ra tình trạng của bản thân đang xấu đi. Cho dù chị kịp thời giúp hắn đè những dấu hiệu kia xuống, nhưng sâu bên trong đại não, có một loại thèm khát máu thịt đang dần xâm chiếm hắn.
Chu Đồng biết, bản thân chỉ sợ không trụ được bao lâu nữa. Hắn buông chén cơm xuống, nhỏ giọng nói:
"Nếu một ngày em thật sự trở thành tang thi, chị có thể đừng nương tay được không?"
Yên Vũ hơi khựng lại, sau đó kiên quyết: "Em nói bậy bạ gì đó? Chị sẽ không để em biến thành tang thi."
Cho dù ngoài miệng nói vậy, nhưng Yên Vũ cũng đã thấy được, dị năng của mình chỉ có thể kiềm chế Chu Đồng mà thôi. Cơ thể em ấy đang biến đổi dần, mặc dù rất chậm, nhưng không thể phủ nhận là em ấy có dấu hiệu thi hóa.
Cô không tìm được cách nào tốt hơn ngoài chờ đợi giáo sư Hàn có thể nhanh một chút điều chế ra được vắc xin. Bất quá muốn trong vòng một năm làm được điều đó là không thể nào, mà thời gian của Chu Đồng không còn nhiều.
Yên Vũ không muốn chịu thua trước đám thi độc đang ăn mòn cơ thể Chu Đồng! Cô định một lần nữa dùng tinh hạch thăng cấp, hệ thống lại phản đối kịch liệt:
[Không được! Tuyệt đối không được! Lần trước hấp thu một đống năng lượng hỗn tạp đã khiến cho cơ thể cô yếu đi không ít, nếu một lần nữa cưỡng ép thăng cấp, làm không tốt thì cô còn chết trước cả thằng bé.]
Cứ như vậy, Yên Vũ đành buông xuống ý nghĩ này.
Thời gian trôi qua từng chút, số lần phát độc của Chu Đồng ngày càng nhiều hơn. Yên Vũ hai mắt đỏ hoe, cảm thấy vô cùng bất lực. Cô điên cuồng tu luyện, thỉnh thoảng cũng bất chấp nguy hiểm hấp thu một ít quang hệ tinh hạch. Chỉ cần dị năng quang hệ của cô thăng lên cấp bốn, thì sẽ có thể giúp Chu Đồng khỏi hoàn toàn.
Khiến Yên Vũ lo lắng là gần đây trong căn cứ bắt đầu không còn yên tĩnh nữa, cứ cách vài ngày sẽ có một người dân vô tội mất tích. Ban đầu cũng không ai chú ý, nhưng khi số lượng đã tăng lên đến mười người, thì nó trở thành một nỗi sợ hãi không tên.
Mọi người đồng loạt chỉa mũi nhọn về phía Yên Vũ, bởi vì chỉ có khu vực quanh chung cư của cô là người dân mất tích. Bên trên cũng đang cho người điều tra về việc này, ngay cả Diệp Phàm cũng tới chỗ Yên Vũ vài lần, muốn xác nhận thực hư thế nào.
Yên Vũ cũng không giận Diệp Phàm, sau khi nói rõ với hắn Chu Đồng không hề liên quan đến vụ việc, thì Diệp Phàm liền rời đi.
Buổi tối ngày hôm sau, đang lúc Yên Vũ mơ màng chìm vào giấc ngủ thì Chu Đồng ở bên cạnh chợt run lên một cái. Cô phản xạ có điều kiện lập tức ngồi dậy, quang dị năng bao trùm toàn bộ thân thể của thằng bé.
Chu Đồng kêu lên vài tiếng đau đớn, co người nằm ở trên giường, không ngừng đổ mồ hôi. Mỗi lần độc phát đều giống như muốn thay toàn bộ máu trong cơ thể hắn, mà quá trình thanh tẩy cũng mang đến cảm giác tương tự, vô cùng khó chịu. Hai loại năng lượng này điên cuồng đấu đá bên trong cơ thể Chu Đồng, đang lúc Yên Vũ tập trung cao độ, cửa phòng chợt bị người ta đánh văng.
Yên Vũ vung tay lên, cưỡng ép cắt đứt năng lượng quang hệ đang trào ra, nhanh tay ôm lấy Chu Đồng tránh sang bên cạnh.
Chu Đồng kêu lên thảm thiết, cả người chợt co rụt lại ở trong lòng Yên Vũ, nửa cánh tay bên trái đã bị thi độc hoàn toàn bao phủ.
Sắc mặt của Yên Vũ thoáng chốc trầm xuống, nhìn một đám người đứng ngoài cửa, mắt thoáng hiện lên nét tàn độc.
Cô nắm lấy tay Chu Đồng, nhẹ nhàng giúp thằng bé đẩy lui thi độc, nói:
"Lưu Nhất, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thấy cô vẫn bình tĩnh giúp đứa trẻ kia chống chọi như vậy, Lưu Nhất cười ha hả:
"Làm gì? Tới bắt con tang thi và đồng bọn của nó chứ làm gì? Mấy ngày nay cô bắt người dân vô tội về cho con tang thi kia ăn, đã làm mọi người phẫn nộ đến cực điểm rồi. Hiện tại, tôi thay mặt tổ chức tới bắt cô!"
"Thật là thay mặt tổ chức?" Yên Vũ nâng khóe môi, cao tầng của tổ chức đến đây còn không dám nói nặng với cô, vậy mà mấy tên này lại mạo danh như vậy?
Xem ra là dùng việc công báo tư thù. Yên Vũ đang định đưa Chu Đồng rời đi, đột nhiên phát hiện xung quanh có rất nhiều tiếng bước chân. Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, một lượng lớn người dân không biết từ lúc nào đã tập trung lại đây, đang phẫn nộ kêu gào ở bên ngoài.