[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 42: Tang thi có ý thức



Hàn Vệ dùng ánh mắt như sắp gϊếŧ người nhìn Tiết Mộng Kỳ, để cô ta sinh ra sợ hãi, vội cúi đầu không dám đối mặt với hắn.

Yên Vũ biến mất quá đột ngột, ngay cả người luôn ở bên cạnh cô là Chu Đồng còn không kịp giữ cô lại, năng lực nghịch thiên như vậy, không phải loại người như Tiết Mộng Kỳ có thể sở hữu. Nếu không, cô ta sớm đã chạy rồi, sao còn quỳ ở nơi đó chờ người xử lý?

Nghĩ thông suốt những thứ này, Hàn Vệ môi mím càng chặt. Như hắn lo lắng, bây giờ bọn họ hoàn toàn không có chút manh mối nào để tìm Yên Vũ! Cũng không biết cô còn sống không? Vừa rồi hắn đã nhìn qua, vết thương trên thân thể cô khá nghiêm trọng, không được chữa trị kịp thời chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Sắc mặt của Chu Đồng bấy giờ cũng không dễ nhìn, Yên Vũ lần lượt gặp nguy hiểm đều vì hắn. Hắn quá yếu ớt!


Đôi mắt màu máu của Chu Đồng hơi nhúc nhích, nhìn về phía Vương Hào, dây leo quanh thân thể không ngừng huơ huơ trong không khí, giống như đang cảm ứng cái gì.

Sát khí thoáng hiện, Chu Đồng giơ tay ra, dây leo màu đen kịt đột nhiên căng cứng lên. Chúng tản ra năng lượng màu xám quỷ dị, điên cuồng vặn vẹo trên không trung.

Hàn Vệ nhíu mày, nói:

"Chu Đồng, em muốn làm gì?"

Đứa trẻ này Hàn Vệ nhận biết, tên Chu Đồng, luôn đi theo bên người Yên Vũ, là em trai của cô ấy. Mặc dù có vẻ không phải ruột thịt, nhưng quan hệ giữa họ vô cùng tốt, hắn không thể để thằng bé gặp chuyện. Khi thấy con ngươi của Chu Đồng dựng lẳng lên như đồng tử rắn, hắn không khỏi giật mình.

Trên người Chu Đồng tản ra cảm giác quá nguy hiểm! Năng lượng màu xám đen quanh người thằng bé rốt cuộc là gì?


"Anh tránh ra, em muốn gϊếŧ hai kẻ này!"

Chu Đồng co duỗi năm ngón tay, dây leo lập tức theo quỹ tích kì lạ bắn ra, lao nhanh về phía Vương Hào.

Tốc độ của dây leo không nhanh, nhưng năng lượng quỷ dị xung quanh nó lại khiến Vương Hào dựng cả tóc gáy.

Hàn Vệ muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại thôi. Vốn dĩ nên bắt hai kẻ này về để gây sức ép cho căn cứ phía Tây, có điều bây giờ hắn không thể ngăn Chu Đồng được. Tâm lý của thằng bé đang không ổn định, phải để nó phát tiết trước, ngăn cản chỉ làm mọi chuyện tệ thêm.

Chu Đồng rất mạnh, nhưng Vương Hào cũng không phải là hạng tầm thường, suốt thời gian qua hắn điên cuồng nuốt tinh hạch thăng cấp, sao có thể chịu chết đơn giản như thế? Hắn gầm lên một tiếng, gân xanh trên trán nhúc nhích, cả người phồng to, kèm theo đó là tiếng xương cốt răng rắc di chuyển, cơ bắp cuồn cuộn thi nhau nhô lên.


Lúc này, Vương Hào không còn là một con người nữa, mà càng giống một con tinh tinh, thân thể cao lớn, mặt mũi dữ tợn. Hắn vung tay lên, đem một đám dây leo đang bắn nhanh tới chụp vào trong lòng bàn tay.

Cơ bắp thắt chặt lại, Vương Hào dùng sức kéo, lực lượng to lớn kéo văng thân thể nhỏ bé của Chu Đồng lên trời, bay thẳng về phía hắn.

Không ngờ sau khi biến thân hắn có thể mạnh như vậy, Chu Đồng không kịp phản ứng đã rời đất bay vào giữa không trung.

"Chết đi!"

Vương Hào hô lên, nắm chặt nắm tay, nhằm ngay đầu của Chu Đồng mà đấm ra. Trên thân, lôi điện điên cuồng sôi trào, từng tia lôi điện xoay tròn quanh cánh tay, bắp tay, sau đó dồn vào nắm tay của hắn.

Ầm.

Thân thể Chu Đồng bị đánh trúng, phát ra một tiếng nổ to, máu đen bắn ra xung quanh. Nếu người thường bị đấm như vậy, nói không chừng đã thịt nát xương tan, nhưng Chu Đồng cũng chỉ hộc ra chút máu mà thôi. Càng kì quái chính là, mặc dù bị đánh trúng nhưng Chu Đồng cũng không bị đánh bay, ngược lại như dính chặt vào nắm tay của Vương Hào.
Năng lực quan sát của Hàn Vệ rất mạnh, hắn có thể thấy được toàn bộ quá trình, khoảnh khắc Vương Hào đấm trúng đầu Chu Đồng cũng đã chạm vào độc tố trên người thằng bé, đánh cận chiến với thằng bé, đơn giản là tìm đường chết.

Đúng như những gì Hàn Vệ nghĩ, Chu Đồng tuy bị đấm lệch đầu, phun máu, nhưng lại nhe răng nở nụ cười:

"Đánh có sướng tay không?"

"Cái gì? Mày..."

Vương Hào giật mình phát hiện một đám dây leo từ vị trí ngực của Chu Đồng phun ra đang quấn chặt lấy cánh tay mình, đó là lí do vừa rồi Chu Đồng bị đấm trúng vẫn giữ nguyên vị trí. Càng đáng sợ hơn là, bị một quyền gần như toàn lực của hắn khi biến thân đập trúng, thằng nhóc này vẫn bình thản như không, còn cười được!

Vương Hào giơ tay còn lại lên, tiếp tục công kích!

"Aaaa! Chết! Mày chết đi! Đồ quái vật!"
Ầm ầm ầm.

Ba quyền vào một chỗ, đầu Chu Đồng đã quẹo sang một bên, nhưng miệng vẫn đang phát ra tiếng cười quái dị.

"Ha ha, đánh sướng không? Đánh có sướng không?"

Cổ Chu Đồng bị đánh quẹo sang một bên, miệng mũi trào máu đen nhưng vẫn không chết, vẫn sinh long hoạt hổ, khỏe mạnh như thường.

Lúc này không chỉ Vương Hào, mà Hàn Vệ và Vương Tuyết Tình đều sợ ngây người. Đây căn bản không phải người nữa rồi!

Đúng vậy, trạng thái bây giờ của Chu Đồng đã là tang thi, một tang thi có ý thức. Trừ phi dùng hết sức một phát đánh nổ đầu hắn, nếu không, mọi đòn tấn công vật lý khác đều vô dụng.

Với sức mạnh của một di năng giả đỉnh cấp hai biến thành tang thi cũng không quá đáng sợ, nhưng nếu nó có ý thức, vậy dùng hai chữ đơn giản để hình dung chính là: thảm họa.
Hàn Vệ biết điều này, hắn biết nên ra tay gϊếŧ chết Chu Đồng trước khi cậu nhóc tiến hóa thêm nữa, nhưng hắn làm được ư? Yên Vũ gần như hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ cậu ta, bây giờ bảo hắn ra tay như thế nào?

Trong một thoáng Hàn Vệ phân tâm, bên kia chiến đấu càng thêm kịch liệt.

Vương Hào như phát điên đánh vào đầu Chu Đồng, nhưng năng lượng trong người đã không còn nhiều, càng đánh càng yếu đi.

Chu Đồng miệng thì cười, nhưng hai mắt lại đổ máu, không phải vì bị thương, mà là hắn đang lẳng lặng khóc.

Cuối cùng, hắn vẫn trở thành tang thi, phụ lòng của chị, nhưng may mắn là hắn còn có ý thức của chính mình!

Chu Đồng đưa tay chụp lấy đầu Vương Hào, hình thể hai bên vốn dĩ chênh lệch, bàn tay của hắn chỉ nắm được một phần đầu đối phương, nhưng lại khiến Vương Hào suýt sụp đổ.
"Aaaaa! Buông tay!"

Trên đầu truyền tới đau nhức làm Vương Hào không chịu nổi, phát ra tiếng kêu gào phẫn nộ.

Lực tay của Chu Đồng lúc này đủ để bóp nát sắt đá, một cái nắm đơn giản đã khiến Vương Hào dần mất đi ý thức.

Không phải vì Vương Hào quá yếu ớt, mà vì trải qua trận chiến với Yên Vũ, hắn vốn tốn kha khá sức lực, Chu Đồng thì lại hấp thụ đám người bên căn cứ phía Tây để bản thân tiến hóa. Vừa so ra đã hiểu, tại sao vừa đối mặt hắn lại thua.

Trước mắt tối đen lại, Vương Hào hoảng loạn liếc về phía Tiết Mộng Kỳ, lại chỉ nhận được một cái nhìn đầy bất lực.

Tiết Mộng Kỳ muốn cứu người mình yêu, nhưng nếu thật làm vậy, cô sẽ bị Hàn Vệ gϊếŧ trước khi kịp di chuyển đến chỗ Vương Hào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.