[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 48: Căng thẳng



Cái hố mà Yên Vũ lọt vào sâu hơn cô nghĩ rất nhiều, sâu không thấy đáy, toàn bộ không gian xung quanh thì tối đen như mực, cảm giác càng xuống phía dưới càng lạnh hơn. Cô dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể của hệ thống, sau một lúc giữ nguyên tư thế thì bắt đầu hơi tê mỏi. Người nào đó vừa ngửa đầu nhìn khuôn mặt bị kéo căng của heo con đáng thương vừa nói:

"Xin lỗi hệ thống, đổi tư thế chút."

[Gì?]

Hệ thống còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Yên Vũ kéo mạnh xuống rồi đặt dưới bụng cô, sau đó nằm đè lên. Khi đã load kịp, nó lập tức kêu gào:

[Phản đối! Phản đối! Phản đối!]

"Ta mệt."

Hai chữ, đủ để hệ thống câm miệng lại. Chính nó cũng hiểu được ký chủ chỉ vừa tỉnh lại, còn chưa kịp thích ứng với bên ngoài, hơn nữa còn bị đuổi gϊếŧ liên tục nên đang kiệt sức, vậy nên không tiếp tục phản đối cô nữa.


[Được rồi.]

Thân thể của hệ thống đột nhiên phình to ra gấp mấy lần, đem cả người Yên Vũ nâng lên và chầm chậm bay xuống. Cô kinh ngạc nằm bẹp trên người hệ thống, hỏi:

"Có công năng tốt thế này sao không mang ra sớm hơn? Đồ keo kiệt."

[Hình thái này rất tốn năng lượng, cô nghĩ ta là thần chắc, cái gì cũng làm được?]

Yên Vũ ôm thân thể mềm mềm của hệ thống, đem mặt úp xuống rồi cười bảo:

"Đùa chút, cảm ơn heo ngốc."

[Câm miệng, ai cho phép gọi ta là heo ngốc? Lấy cái môi của cô ra! Đừng có hôn bổn hệ thống!]

Vốn dĩ Yên Vũ không có hôn nó, nhưng sau khi nghe được câu kia thì cô ngẩng đầu lên, sau đó ranh mãnh cười rồi dùng môi tấn công nó bằng cú liên hoàn hôn.

Chụt chụt chụt.

[Aaaaaaa! Khốn kiếp!]

Hệ thống tỏ ra ghê tởm rồi giãy nảy lên, lắc la lắc lư làm Yên Vũ suýt thì té văng ra ngoài, vội ôm chặt lấy nó và xin lỗi. Lúc này, hệ thống còn phát ra âm thanh nôn ọe rất sinh động. Đôi lúc, nó không giống như một trí thông minh nhân tạo chút nào.


Mỗi ngày đều chìm trong chém chém gϊếŧ gϊếŧ, Yên Vũ hiếm khi có cơ hội nghỉ ngơi, tựa đầu lên lưng hệ thống và nhắm mắt lại. Hệ thống lúc này cũng im lặng tản ra hào quang màu vàng nhạt, bao phủ lấy thân thể của cô.

Trong lúc truy sát Yên Vũ, số 8 và số 10 bị một lũ quái vật không biết từ đâu xuất hiện chặn đường, phải chật vật chạy trốn. Bọn chúng không phải tang thi mà là sinh vật sống trong vị diện, vừa hung mãnh vừa không sợ chết, cho dù bị thương vẫn sẽ điên cuồng đuổi theo họ.

Về phần bên ngoài, toàn thể cao tầng của nhân loại đều lâm vào tình trạng căng thẳng khi nghe tin căn cứ phía Tây bị một lượng lớn tang thi tấn công, nghe nói tang thi vương còn đích thân ra trận, chiến trường vô cùng thảm thiết.

Căn cứ lớn và tổ chức nhỏ lẻ vừa hình thành không lâu đều bắt đầu các cuộc họp khẩn, trong đó, tất nhiên không thiếu căn cứ phía Bắc.


Một người đàn ông trung niên thân thể vạm vỡ đập bàn giận dữ, nói:

"Trước đây tôi đã nói Yên Vũ và đứa trẻ kia là tai họa, cậu nhất quyết không cho chúng tôi ám sát chúng, bây giờ tạo thành thảm cảnh này, cậu gánh được trách nhiệm không?"

Ánh mắt của mọi người ngồi trong bàn họp đều bắn về phía người đàn ông trẻ tuổi ở đầu bàn, hắn bình tĩnh nhìn lại họ hỏi:

"Trừ tôi ra, thực lực của căn cứ chúng ta thế nào?"

"Một dị năng giả cấp sáu, hơn năm mươi dị năng giả cấp năm, hai trăm dị năng giả cấp bốn."

"Dưới cấp bốn rất nhiều, không đếm hết được."

"Hàn Vệ, cậu hỏi câu này làm gì? Chẳng lẽ thực lực chúng ta ra sao cậu không rõ à?" Có người không vui nói.

Hàn Vệ lắc đầu cười bọn họ, lại hỏi:

"Vậy thì các người biết được bao nhiêu về thực lực của tang thi?"
Lần này thì mọi người không còn nhịn được nữa, tức giận nói:

"Căn cứ đang hỏi tội cậu, cậu nói linh tinh làm gì?"

"Đúng vậy, mặc dù căn cứ phía Tây hiểm độc, liên tục tạo áp lực khắp nơi, nhưng nếu bọn họ bị tiêu diệt thì chúng ta cũng không sống nổi."

Trên bàn hơn mười người, chỉ có ba người đàn ông duy nhất không lên tiếng trách móc Hàn Vệ, chính là bố của hắn - Hàn Dịch, và hai người bạn thân - Diệp Phàm, Thư Sinh.

Hàn Vệ im lặng nghe đám người thiếu hiểu biết xung quanh kêu gào đòi hắn chịu trách nhiệm, đột nhiên bật cười làm mọi người khó hiểu. Hắn đưa tay gõ lên mặt bàn, khuôn mặt cương nghị mang theo nét lạnh lùng, chậm rãi nói:

"Các người đúng là không thông minh thêm được chút nào. Trừ tang thi vương, phía dưới có bốn vị thống lĩnh cấp sáu phải không?"
Nén xuống cơn giận, những người khác đáp lại:

"Thì sao? Nhân loại cũng có bốn dị năng giả cấp sáu."

Hàn Vệ buồn cười nhìn đám người trước mắt:

"Thứ nhất, tang thi đồng cấp luôn có sức chiến đấu nhỉnh hơn rất nhiều so với dị năng giả nhân loại. Cho dù chúng ta có thêm vào vũ khí tự chế cũng rất khó chiếm thế thượng phong."

Hắn đứng lên, nghiêm túc nói:

"Thứ hai, tang thi vương có thể triệu tập toàn thể tang thi và bắt chúng nghe theo mệnh lệnh của mình, tạo thành một thể thống nhất. Còn bốn dị năng giả cấp sáu phân ra tọa trấn bốn căn cứ, ai có đủ tiếng nói để ra lệnh cho họ? Chưa nói đến bốn căn cứ còn mâu thuẫn về lợi ích và liên tục tranh giành tài nguyên với nhau. Chia năm xẻ bảy như thế này còn muốn đối đầu với địch? Nực cười. Không ngại nói thẳng với các vị, nếu đứa trẻ kia muốn thì có thể đánh bất ngờ và san bằng một căn cứ bất kỳ lúc nào, trừ khi cả bốn căn cứ đồng lòng chống trả, còn không, kết quả có thể nghĩ. Chính nhờ đứa trẻ mà các người xua đuổi ngày ấy ra lệnh cấm đối với tang thi mới cho chúng ta cơ hội phát triển đến bây giờ, các người còn không biết đủ mà trách móc?"
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe Hàn Vệ nói nhiều như thế, tổng cộng những lời hắn nói trong một ngày còn không nhiều bằng hiện tại, vậy nên đều bị sốc không nhẹ.

Thư Sinh luôn luôn nhút nhát cũng phải lên tiếng giải bày:

"Ban đầu thành lập căn cứ, Yên Vũ từng liều mạng cùng Hàn Vệ đẩy lùi tang thi triều, cứu chúng ta khỏi nguy hiểm, các người còn nhớ không vậy? Chu Đồng ở lại căn cứ cũng chưa từng hại bất kỳ ai. Hai người họ tốt bụng như thế lại bị kẻ xấu vu oan, bị ép rời khỏi căn cứ. Sự kiện Lưu Nhất bắt cóc người của căn cứ chúng ta để nuôi tang thi nhân tạo đó, các người quên hết rồi phải không?"

Nhắc đến những vấn đề này, sắc mặt mọi người đều hơi đỏ lên, có vẻ là nghĩ đến việc ngày trước. Khi đó hơn mấy chục người liên tiếp biến mất trong im lặng, bọn họ đổ lỗi cho Yên Vũ và Chu Đồng, cuối cùng ép cả hai phải bỏ đi nơi khác. Hàn Vệ trở về điều tra, ép cung, phát hiện Lưu Nhất len lén cấu kết với căn cứ phía Tây bắt cóc những người dân thường mang ra ngoài làm thí nghiệm, sống thì trở thành quái vật, chết thì thành mồi cho những quái vật khác.
Hàn Vệ từng hai lần nổi trận lôi đình, một là khi Yên Vũ bị ép rời đi, hai là khi căn cứ bắt hắn thả Tiết Mộng Kỳ trở về.

Quá tam ba bận, hiện tại nghĩ đến, không còn ai dám ý kiến và thật sự chọc giận hắn nữa. Người đàn ông này mặc dù trông điềm tĩnh, chín chắn, nhưng động đến cô gái họ Yên kia là như phát điên, rất khủng khiếp.

Hàn Dịch nhìn cả bàn họp căng thẳng như thế, cũng thở dài khuyên can:

"Tuy đứa trẻ kia trở thành tang thi vương, nhưng chẳng lẽ không ai phát hiện từ khi "vương" xuất hiện, tang thi bắt đầu có xu thế bình tĩnh lại, thương vong từ các nơi cũng giảm đáng kể?"

Dị năng giả cấp sáu của căn cứ rốt cuộc cũng lên tiếng:

"Các người đều là người của Hàn Vệ, đứng về phía hắn là điều dễ hiểu, nhưng Hàn Vệ quá yếu đuối, để hắn dẫn dắt căn cứ sẽ khiến mọi chuyện tệ thêm. Tang thi bình tĩnh lại? Vậy chuyện chúng tấn công căn cứ phía Tây giải thích thế nào?"
Bọn họ chia làm hai phe, một bên ủng hộ Hàn Vệ, một bên do dị năng giả cấp sáu duy nhất của căn cứ đứng đầu. Lúc này, tình hình ngày càng căng thẳng. Những người còn lại cũng rất muốn biết động thái hiện tại của tang thi là gì? Tại sao lại tổng tấn công nhân loại?

Hàn Vệ là người duy nhất hiểu được lý do Chu Đồng làm vậy, hắn không những lo lắng mà còn cảm thấy may mắn và mừng rỡ. Có lẽ, là liên quan đến Yên Vũ? Hắn chờ lâu như thế, dằn vặt bản thân suốt ba tháng trời, cuối cùng cũng có chút tin tức về cô. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.