[Mạt Thế] Hồi Sinh

Chương 38




Nghe được Tô Chu ngỏ ý muốn tham gia làm Mạc Mông không khỏi vui mừng, hắn hấp tấp hỏi:

"Vậy thì cô gái... Ngươi thuộc gia tộc nào a...?"

Tô Chu nhếch lên môi, ánh mắt không gợn sóng nói:

"Tô Chu, ta chỉ độc một người"
Nàng là Tô Chu, Tô Chu chỉ thuộc về Tô Chu, không phải vật sở hữu của bất kì người nào.

Mạc Mông bị khí tràng của Tô Chu cấp dọa đến, chỉ gật đầu vài cái, sau đó nói cho cô địa điểm và thời gian tập hợp rồi chuồn đi mất.
Tô Chu im lặng nhìn bóng dáng Mạc Mông khuất dần rồi lại trở lên xe, phát động động cơ tiếp tục đi.

Đến cổng sắt ngăn cách khu vực A và các khu vực khác, cô dừng lại xe rồi tiếng hành soát thẻ. Cổng sắt dần dần mở rộng, cô theo đó ra ngoài.

Bên ngoài người đi đi lại lại tấp nập, vì là khu căn cứ an toàn nhất hiện giờ nên mọi người đổ nhau đến nơi đây, xem khu căn cứ này như là nơi có thể cho họ một hi vọng để sống sót.

Nhưng có một sự thật tàn nhẫn là, nếu ngươi không có gì để cống hiến thì chỉ có thể ngồi đó đếm số ngày còn sống ít ỏi còn lại.
Giống như tình trạng Tô Chu đang gặp hiện giờ, trong lúc vô ý cô đã đi đến khu F - nơi chứa chấp những thành phần bị gia đình bỏ rơi và không có khả năng tiếp nhận công việc đánh tang thi, đa số đều mang bệnh nặng.

Cô lướt mắt qua những túp lếu tồi tàn dường như không thể đứng vững, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc không chịu nổi.
Cho dù trước mạt thế hay sau mạt thế thì cũng vậy... Xã hội luôn tồn tại một sự phân biệt giai cấp sâu sắc.

Tô Chu định trở ra thì bên trong một túp lều phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, một vật bị đánh bay ra ngoài thẳng hướng về phía cô.

Cô nhanh nhẹn tiếp được, ra là một cậu bé. Nó chừng chín mười tuổi, gương mặt vì dài kì thiếu dinh dưỡng nên hốc hác đáng sợ, trên người dơ bẩn bốc lên mùi hôi nồng nặc.
Tô Chu nhíu mày bỏ nó xuống đất, định quay người bước đi thì cảm giác được góc áo bị người kéo lại.

Đứa bé hoảng sợ nhìn góc áo trắng tinh của Tô Chu bị bản thân làm bẩn, luống cuống lùi lại vài bước, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Một lát sau, tiếng thỏ thẻ nhỏ vang lên trong không khí rồi truyền vào tay Tô Chu.

"Cứu... Cứu ông của ta..."

Cô nhíu mày, bản thân chẳng phải là chúa cứu thế nhưng tại sao ai gặp cô cũng nhờ giúp đỡ, cô thật sự thánh thiện đến vậy sao?
Riêng mỗi mình Tô Chu không phát hiện ra những biến hóa của bản thân mình.

Lúc trước khí tràng và vẻ mặt của cô khiến người khác sợ hãi, nhưng từ khi hấp thu quang dị năng thì lại khác. Nó giống như một chuỗi gen được cấy vào cơ thể, từ từ phát sinh những biến hóa nhỏ, trong mắt đứa nhóc thì trước mặt nó là một vị tỷ tỷ xinh đẹp, hiền lành và rất tốt ở chung, không biết vì sao nó có cảm nhận rằng vị tỷ tỷ này vô hại và rất thánh thiện.

Nếu Tô Chu biết được suy nghĩ của tên nhóc này thì cô chắc chắn sẽ bật cười, so với việc cả người bao trùm thánh quang thì cô thích hắc vụ của tu la đến từ địa ngục hơn nhiều.

Tô Chu lướt qua tên nhóc đi về phía trước, bên tai đột nhiên loáng thoáng nghe được chút thanh âm quen thuộc phát ra từ túp lều nhỏ.

Cô khựng lại, môi cong lên thành một nụ cười vui vẻ.

Tô Chu cúi thấp người nhìn cậu bé.

"Mang ta đi gặp ông của ngươi"

Đứa bé vui mừng, bàn tay qua loa lau nước mắt đã chảy xuống hai bên má, cũng không để ý giọng điệu của Tô Chu giống là ra lệnh hơn là giúp đỡ.

Cô vén lên màn cửa, bên trong là một cảnh tượng khiến người ta giận sôi nhưng không bao gồm Tô Chu.

Một người đàn ông trung niên có hơi phát phì đang đánh đập một ông lão ốm yếu!
Cậu bé hoảng sợ nấp phía sau lưng Tô Chu, thỉnh thoảng lại run lên một cái, môi không ngừng kêu lên hai chữ "Người xấu"

"Nhóc con mày còn dám kêu người tới?"

Tên trung niên xì cười khinh miệt rồi dùng ánh mắt đáng kinh tởm lia trên người Tô Chu.

"Đợi tao giết xong hai ông cháu nhà mày rồi sẽ đến lượt con nhóc này!"
Trong mắt hắn, Tô Chu chỉ là một con bé giàu lòng chính nghĩa đáng thương hại.

Tô Chu mỉm cười nhìn tên trung niên, ai nha... Gặp lại người quen cũ rồi. Hảo muốn giết người làm sao bây giờ nha...

"Tô Trung Tín!"

Không phải Tô ba thì còn ai vào đây. Quả thật... Đã lâu không thấy tính nết hắn vẫn tệ hại như ngày nào, ngay cả súc vật cũng không bằng!

Tô Trung Tín đột nhiên bị gọi tên không khỏi hoảng hốt, lục lọi trong ký ức dường như chưa gặp qua người này, có lẽ là gặp ở đâu nhưng hắn không nhớ.
Mặc kệ, gặp hay chưa cũng không quan trọng, quan trọng là nên mau mau xử lý những người này rồi thu lấy vật tư về nhà.

Hắn nhìn Tô Chu bộ dáng sạch sẽ, hẳn không phải người ở khu này, có lẽ là con cái nhà nào có chút địa vị, đến lúc đó hưởng dụng trước rồi cầm người đi đòi vật tư.

Tô Chu chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.

Chỉ thấy Tô Chu động thân một cái biến mất tại chỗ, thân ảnh quỷ dị xuất hiện đằng sau Tô Trung Tín, một cước đá vào xương sườn khiến hắn ngã nhào ra đất ai ai kêu to rồi nắm lấy ông lão đưa cho cậu bé, tất cả chỉ xảy ra trong vòng chưa tới một phút.

Cô dùng ngón tay xoắn lấy một cọng tóc dài mới đến ngang vai, trên cao nhìn xuống Tô Trung Tín.

Tô Trung Tín quả thật hận đến mức muốn ngay lập tức giết chết Tô Chu, từ khi thức tỉnh biến dị thể lực thì hắn khi nào bị đánh thảm hại như vậy! Còn là một cước khiến hắn gãy mấy cọng xương sườn.

Tô Trung Tín không khỏi nhìn lại cặp chân mảnh khảnh của Tô Chu, làm sau có thể chứa đựng sức mạnh ghê gớm như vậy chứ.

"Ngươi làm sao có thể quên được ta nha..."

Tô Chu làm một bộ khó hiểu hỏi, ánh mắt như có ý cười khiến hắn lạnh thấu xương tủy.
Tô Trung Tín lắp bắp hỏi.

"Ngươi ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai a!"

Tô Chu làm vẻ mặt như vừa bừng tỉnh đại ngộ.

"A... Ta quên mất, không nói thì làm sau ngươi nhớ ra~ Chúng ta từng sống chung một nhà cơ mà... Ta gọi là Tô Chu!"

Cô hạ thấp người kề sát mắt vào mắt Tô Trung Tín, môi nhỏ gằn lại từng câu từng chữ.

"Ta! Gọi! Tô! Chu!"

Tô Trung Tín như bị sét đánh định trụ tại chỗ, sau đó hắn nheo mắt nhìn Tô Chu, miệng phun ra một ngụm nước bọt dơ bẩn.

"Dã chủng! Tiện nhân! Thì ra là mày đồ điếm! Còn dám đánh tao? Con mẹ nó mày còn không mau quỳ xuống thì đừng trách tao giết mày, mày nên nhớ, tao đã bán mày được một lần thì sẽ có lần thứ hai!"

Vì quá tức giận nên hắn cũng bỏ qua việc Tô Chu lúc trước bị câm, những lời mắng thô tục văng ra từ trong miệng hắn chạm vào điều cấm kỵ của Tô Chu. Cô khí quá hóa cười.

"Tô Trung Tín ơi là Tô Trung Tín, ngươi thật sự không nhận ra tình trạng hiện giờ của ngươi sao?"
Hay là đã nhận ra như lại đang lừa mình dối người thôi, quả thật hèn nhát đến cực điểm!

Cô ngay từ đầu đã nghĩ đến khi gặp lại bọn họ thì cũng chẳng phải cần giấu giếm bản thân là ai, cô lại thích nhìn bọn họ nơm nớp sống trong lo sợ...

Chuỗi ngày sau này sẽ thật rất thú vị...







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.