Nếu như không phải vì bụng của Giang Y Nhu thì còn lâu bà ta mới đưa Giang Y Nhu về tìm ba người Đồng Minh Phong.
Những lúc như này thì tiền bạc chẳng có ích gì nữa, chỉ có sức mạnh mới là quan trọng nhất, mà con gái bà ta lại là dị năng giả vô cùng mạnh mẽ!
Những lúc không có việc gì làm thì bà ta hay xem phim trên tivi, những chuyện như thế này đều biết rất nhiều.
Chỉ là trong biệt thự này có rất nhiều đồ ăn, toàn bộ khu biệt thự ở đây chỉ có duy nhất một căn này có mạch nước ngầm, là người kiến tạo căn nhà này tự mình đào một giếng nước.
Buổi tối bà ta còn nghe thấy người ta bàn tán rằng trước đó mấy ngày có rất nhiều xe vận tải ra ra vào vào căn biệt thự này, xem ta Đồng Minh Phong mua không ít thức ăn để ở đây.
So với lúc hai mẹ con bà ta ở bên kia chỉ có mỳ ăn liền thì ở đây tốt hơn nhiều.
Đương nhiên là Đồng Ngải Linh thấy được đây là ảnh hưởng lẫn nhau với hai mẹ con cực phẩm kia, tác động qua lại, cô giữ ả lại đây là có tác dụng, nếu không tại sao cô lại dẫn sói vào nhà chứ?
Khác với hai người Giang Y Nhu và Giang Vĩ Hiên vội vã vào nhà, Vân Trạch Hạo và Đồng Ngải Linh tụt lại phía sau.
"Cô không sao chứ?"
Vân Trạch Hạo chăm chú nhìn Đồng Ngải Linh, anh ta bị tiếng chém giết và tiếng kêu cứu thảm thiết của thuộc hạ mình đánh thức.
Anh ta chỉ mang theo năm người đến đây, kết quả hai người biến thành tang thi, ba người khác cũng đã bị giết chết.
Thật vất vả anh ta mới trốn thoát, liền chạy về chỗ Đồng Ngải Linh, anh lo lắng cho cô...
"Tôi không sao."
Đồng Ngải Linh vừa quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt quan tâm mang theo lo lắng kia của Vân Trạch Hạo, anh ta cố ý tới đây tìm cô sao?
Phải biết rằng, đường đi ra ngoài cũng không ở gần đây, chỗ Vân Trạch Hạo ở gần đường ra ngoài hơn một chút.
"Vậy là tốt rồi..."
Vân Trạch Hạo thở dài một hơi.
Chẳng qua là lúc này, anh ta đã thu lại tình cảm của mình đối với Đồng Ngải Linh.
Trước khi tận thế đến, anh ta cực kỳ có lòng tin với việc mình theo đuổi Đồng Ngải Linh.
Anh ta tự tin rằng mình có thể cho cô một cuộc sống tốt, cũng tự tin mình có thể làm cho cô hạnh phúc cả đời.
Chỉ là bây giờ đám quái vật kia đang tràn lan bên ngoài, ngay cả anh ta cũng suýt nữa mất mạng, những người anh em kia cũng không biết thế nào rồi.
Có thể đã biến thành tang thi, cũng có thể đã bị bạn bè biến thành tang thi cắn chết.
Chính bản thân anh ta cũng suýt nữa chết, cần Đồng Ngải Linh cứu anh ta.
Như vậy thì làm sao anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho Đồng Ngải Linh chứ?
Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, những chuyện này xảy ra cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ, cho dù là chính phủ, quân đội hay là hệ thống công an đều không có bất cứ phản ứng gì cả.
Tin tức thì cũng có người đưa tin, nhưng những phóng viên đưa tin đều bị cắn chết.
Chỉ sợ là chính phủ đã không khống chế được chuyện này nữa rồi, điều gì sẽ xảy ra với quốc gia sau này thì vẫn còn là chuyện vô cùng khó đoán.
"Vào trong thôi."
Vân Trạch Hạo thay đổi thái độ với mình khiến cho Đồng Ngải Linh có chút thả lỏng, đồng thời cũng cảm thấy hơi kì quái.
Tại sao đột nhiên lại khác đi? Vân Trạch Hạo đã trải qua chuyện gì?
Có điều suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong giây lát thôi, dù sao cô và Vân Trạch Hạo cũng không có quan hệ gì, không cần phải xen vào nhiều như vậy.
Vừa vào đến nhà, Giang Y Nhu đã yên vị trên ghế sô pha: "Có gì ăn không? Tao đói quá!!"
Vừa rồi ả ta nhìn thấy lúc Đồng Ngải Linh giết tang thi chỉ dùng một thanh kiếm, không dùng dị năng, điều này chứng tỏ cô không phải dị năng giả.
Trong những cuốn tiểu thuyết tận thế kia đều ghi rõ ràng, cấp bậc của dị năng giả cao hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần!
Sau này Đồng Ngải Linh cũng chỉ có thể trở thành người hầu bưng trà rót nước cho ả ta mà thôi!! Còn là thiên kim đại tiểu thư sao! Sẽ đầu thai thì thế nào chứ?
Năng lực của mình mạnh mẽ mới là điều quan trọng nhất!