Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 32: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão - Chương 32 Mỹ Lệ và chết chóc p1



Ánh mặt trời sáng chiếu ấm áp và mĩ lệ, những giọt sương lung linh trên từng phiến lá xanh tươi.

Vô số bông hoa diễm lệ đang khoe sắc kết hợp với hương thơm thoang thoảng, cây lá đung đưa, đây quả thật là một cảnh sắc mỹ lệ mà vô vàn họa sĩ và văn nhân nhã sĩ đều muốn cầm bút sáng tác, mà ca tụng cảnh tráng lệ huy hoàng tôn vinh vẻ đẹp của thiên nhiên hùng vĩ và thơ mộng.

Thiên Dương lúc này đang nằm trốn trong một đống đất đổ nát đất đá chật vật không nên lời.

Cậu núp ở đây cũng đã 1 ngày trời, lại không dám phát ra có một cử động nhỏ nào.

Đến bây giờ cậu vẫn không khỏi rùng mình mà sợ hãi, có lẽ là do đói khá khiến môi cậu khô khóc và tái nhợt. Hay cũng chỉ vì một ngày trải qua sự việc căng thẳng, cơ thể đã lâu không động đậy nên chân tay đều tê tái cả người, cùng với sự bất an mất ngủ khiến cậu yếu ớt đi chăng.

Có lẽ đi.

Trên khuôn mặt đầy bụi bẩn vì gió cát, hay tiều tụy vì thiếu nhu yếu phẩm, còn đan xen một nỗi niềm gì đó khá là phức tạp trong mặt cậu. Nhưng nó chỉ hiện lên trong giây lát, hệt như chưa từng xuất hiện.

Càng tiến gần đến ánh mắt của Thiên Dương, cảnh tượng ngày hôm qua lại hiện về trong mắt cậu.

Hàng ngàn bông hoa khoe sắc sặc sở với sắc đỏ và vàng diễm lệ, hòa quyện với cành cây xanh lá mơn mởn, hương hoa mê say là hàng trăm cái miệng rộng đang không ngừng há miệng muốn nuốt chửng con mồi của mình.

Từng cái miệng cũng không hề quá lớn, có cái cũng chỉ bằng một nắm tay đại, chỉ có một cái là lớn và nằm ở phía trung tâm là to có thể nuốt vừa hai người một lúc mà thô.

Đấy là cây trung tâm mọc cuốn quanh cây cổ thụ như đang cộng sinh với nó.

Cây cổ thụ cành lá đã khô héo, thân cây rạn nứt không thôi nhưng lại tỏa ra sức sống mãnh liệt. Còn cây ăn thịt nhìn tươi tắn và vô hại, các nụ hoa thì nhau đua nở với hương sắc diễm lệ, tỏa ngát hương thơm dư vị say lòng, khiến người mơ mộng như lạc vào sứ sở thành tiên.

Tên tài xê và gã râu xồm là hai người đầu tiên bị tấn công, sau đó lần lượt đến tên đại ca cùng với Khương gia hai hộ vệ song sinh nữ. Cả nhóm người họ ai cũng bị cuốn hết cả tay chân thậm chí là đầu, rồi bị kéo ra cách dữ tợn.

Ba người còn lại là người cầm biểu đồ lúc trước thân thể gầy ốm, tên xăm mình, và thiên Dương thì chỉ bị trói cổ chân nhưng cũng không khỏi may mắn hơn ở điểm nào cho lắm.

“Á Á Á Á Á…”

Một tiếng hét đánh vỡ bầu không khí, đó là tiếng hét bất lực của tên râu xồm.

Đám người dù bị trói lại nhưng ai cũng hoảng hồn mà đưa mắt nhìn sang hắn ta xem có chuyện gì sảy ra.

Chỉ thấy các bông hoa nhỏ bay ra một ít phấn gây ngứa, rồi sau đó nhường chỗ cho những nụ hoa, nở ra những cái miệng chỉ bằng nắm tay đại đang dần dần gặm nhấm lấy cơ thể cửa tên râm xồm.

Hàng ngàn giắc hút đâm vào cơ thể, thêm vào đó là các chất dịch nhầy tiêu hóa đang dần thấm sau vào từng khứa thịt, đang gặm nhấm dần dần từng tế bào của hắn ta.

Chưa kịp hoang hồn khi thấy cảnh tượng rùng rợn này, thì cả sáu người còn lại trong kể cả Thiên Dương cũng đang cảm thấy cơ thể tê tê dại dại, thêm chút nhột nhột từ các cộng dây leo đang tiến tới gần cơ thể họ.

Ngoài ra một trong hai người chị sinh đôi bị bốn càng cây kéo ra căn chặt mà siết lấy đôi tay đến nỗi đau không thành tiếng.

“Rắc…”

Đó là âm thanh tiếng sương vở vụn, và bị bóp nát. Hai bàn tay của người chị kia đều bị thương nạng không thể cử động được nữa.

“Á” Tiếng thét đau đớn của người chị vang lên như cắt ngang không gian trời chiều.

“Mỹ Kim” Âm thanh của người chị em song sinh còn lại hét lên, mắt cô đỏ hoe mà nhìn em gái mình đau đớn.

Hai người họ một người tên Mỹ Lan người còn lại tên Mỹ Kim, từ nhỏ mẹ mất sớm, người cha bài bạc chè chén không ngừng. Một lần thua bài đã bán hai chị em họ cho bọn buôn người, không hề thương tiếc.

Hai chị em họ mắt thấy bị bán qua tay các lái buôn đã không khỏi run rẩy, họ chỉ biết nương tựa lẫn nhau, cùng nhau sống sót. Năm họ 10 tuổi khi, thấy có người tuyển hộ vệ thân cận cho hai vị tiểu thư nhà Khương gia lúc, họ đã không ngần ngại quỳ xuống dập đầu thần phục để sinh một lần cơ hội được tham gia tuyển chọn.

Lần bị mua về này lại là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong đời hai chị em họ, khi được ban cho một bát cháo trắng nóng hổi. Nhìn bát cháo thơm nức mà nhịn không nổi nuốt nuốt nước bọt hai người họ như người đuối nước nhìn thấy dây thừng mà nắm chắc không buôn, vượt qua hàng loạt tuyển chọn, cùng nhau nâng đỡ để có thể ở bên cạnh nhau dùng chung một mâm cơm nhà.

Mỹ Kim lúc này quá đau, ý thức mơ hồ nhớ lại ký ức bị chôn dấu, sau một hồi mê mang, và bị ngấm thuốc nên cô đã ngất đi.

===Hết Chương===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.