Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 34: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão - Chương 34 Thoát chết trong gang tấc



Cầm bản đồ lúc ở trên xe tên là Quang Phúc, mặc dù không có dị năng nhưng với trí thông minh của mình cậu ta được bổ nhiệm làm quân sư trong đoàn.

Quang Phúc nhìn thấy ánh mắt đỏ rực quyết tâm của Mỹ Lan liên không chút do dự mà dùng hết sức bình sinh nổ lực của mình để chạm cho được vào người của cô.

Có lẽ vì trời chưa tuyệt đường người, và vận may của hắn là rất lớn, nên vị trí của Quang Phúc lại sát bên cạnh của Mỹ Kim. Chính vì thế cậu đã không cần phải cắt dây thừng cuốn quanh chân mình mà vẫn có thể đụng tay đến cổ chân của Mỹ Lan.

Quang Phúc lúc này nắm lấy nó như nắm lấy phao cứu mạng mà không dám buông ra, trong khi dây leo lại cuốn lấy người cậu đến ngột thở, mà kéo cậu ra xa hơn.

Quả nhiên suy đoán của Quang Phúc không sai. Mỹ Lan cô ấy với ánh mắt quyết tâm mà tập trung toàn bộ năng lượng từ tinh hạch ở trong đan điền của mình, không ngừng chuyển vận năng lượng khiến nó bành trướng muốn vỡ vụn.

Mắt thấy con mồi đang tụ lại một chỗ, và đang có ý định muốn sử dụng dị năng trốn chạy, bông hoa lớn với cái miệng đầy gai nhọn liên xòe ra và nở rộ, không ngừng đung đưa qua lại, đóng ra mở vào không ngừng.

Không những thế các dây leo khác cũng nhanh chóng tăng tốc, đung đưa nhiều hơn nữa. Thì ra nó đang ngăn cách từ trường khiến không gian bị bóp méo không thể sử dụng không gian dịch chuyển nhằm khóa chặt con mồi của mình.

Một màng trong suốt hệt như lá chắn dần dần hình thành, với hình vòng cung bao trùm từ mặt đất lên trên bịt kín mọi lối thoát.

Thoạt nhìn như thể không có cách nào thoát khỏi được và họ có lẽ sẽ không thể thoát khỏi nơi đây mà trở thành phân bón nuôi dưỡng cái cây này rồi bỏ mạng tại đây.

Thế nhưng Mỹ Lan tâm ý sắt đá, quyết không chịu thua. Cô không ngần ngại phá vỡ tinh hạch trong cơ thể, chất nhận phá bỏ dị năng để được đổi lấy một lần cơ hội, dồn hết sức mạnh phá vở chiều không gian, dịch chuyển mình, cùng em gái và thêm một kẻ đi nhờ thoát chạy trong gang tấc.

Thiên Dương: “…”

Thật không may thay Thiên Dương bị dây leo kéo ra một khoảng cách khá xa không thể chạm vào Mỹ Lan mà bị bỏ lại.

Cũng không đến nổi tuyệt đường khi trong lúc không gian vở vụ, cây ăn thịt người mẹ bị phản phệ mà khô héo chậm chạp trong giây lát. Lúc này Thiên Dương liên dùng hết sức lực mà chạy thật nhanh về phía ngược lại rồi cố gắng thoát cho bằng được những dây leo khó triền.

Thế nhưng cây ăn thịt người này đã cắm rể nơi này quá sâu, mặc dù đã chạy ra khỏi khu trung tâm, nhưng rải rác xung quanh lại không ngừng có các dây leo nhỏ, như những tên lính gác chặn đường con mồi.

Quản nhiên nếu không có dị năng dịch chuyển đi ngay lập tức như Mỹ lan hai chị em thì việc thoát khỏi nơi này là chuyện khó như len trời.

Chưa kịch chạy đến sinh thiên thì các dây leo lại như được sống lại mà sinh động hơn bao giờ hết. Chúng cứ đung qua đung về như thể tìm kiếm thứ gì.

Thiên Dương bị một dây leo bắt được và bị trói vào chân nhấc lên khỏi mặt đất tầm 10 cm bị treo lủng lẳng chổng ngược với tư thế trồng cây chuối.

Tưởng chừng đã có được hy vọng nhưng lại rơi vào vực sâu Thiên Dương vùn vẫy không thôi mà cố gắn tìm cách thoát ra.

Cậu thò tay vào lồng ngực lấy ra một lọ thủy tinh được cất trong lòng ngực đã lâu mà cố gắng đập bể lọ thủy tinh xuống đất mà mấy mảnh vụn rạch nhánh cây của hoa ăn thịt người.

Vì cách mặt đất không xa nên việc cấm lấy mảnh vụ thủy tinh cũng không hề quá khó, thể nhưng chỉ một mẫu nhỏ thủy tinh cũng không thể làm gì được cây ăn thịt người chắc chắn và dẻo dai này.

Nó có thể chống lại cả khắc tinh của mình là những hoả diễm thì chỉ một mảnh thủy tinh mỏng manh không hề có tác dụng gì.

Mặc dù vô vọng khi lấy trứng chọi đá nhưng Thiên Dương không ngừng vùng vẫy mà cố gắng thoát ra, tay cậu bóp lấy mảnh thủy tinh đến chảy máu mà vẫn không ngừng tấn công dây leo chắc chắn.

Đang lúc tuyệt vọng, bổng sợi dây đang trói ở chân cậu ngày trở nên mềm mại, rủ rượi mà héo dần rồi lại thả cậu rơi xuống mặt đất.

Thiên Dương bị té nhào xuống đất và mảnh thủy tinh xước qua khuôn mặt khiến khuôn mặt để lại một vết thương nhỏ.

Cậu gian nan chống tay xuống mặt đất ý đồ đứng dậy lại bất tri bất giác nhìn lại trong lòng bàn tay một bông hoa mà cười cười rồi rơi xuống những giọt nước mắt.

===Hết Chương===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.