Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 36: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão - Chương 36 Nước



“Cẩn thận” Thiên Dương bổng la lên rồi nhanh chân chạy về phía cậu bé.

Mặc dù cậu đã cố gắng chạy thật nhanh nhưng cậu bé vẫn không thể tránh khỏi tấn công bằng mỏ sắc bén của con chim biến dị.

Thật may thay con chim biến dị này không tấn công trúng mắt của cậu bé vì cậu đã nhanh chống tránh né khiến nó bị lệch và mổ vào vai cậu.

“Phập” Thiên dương dùng cây rựa đã lấy ở trong thôn trước đó, dứt khoát chém vào người con chim khiến nó bị chặt ra gãy cánh và rơi xuống mặt đất.

Cậu cũng không ngần ngại kết liễu nó, mà chém thêm một phát vào thân con chim từ phía sau lưng, khiến nó bị bổ một nhát thật sâu và chỉ còn mỗi một lớp da mỏng lỏng lẽo ở phía bụng.

Thiên Dương thấy vậy liền nhẹ nhàng thở ra rồi tiến gần phía đứa bé định hỏi thắm lúc, bất thình lình con chim vẫn còn sinh mệnh lực mà vùng dậy dùng chiếc mỏ nhọn sắc bén của mình mổ vào bắp chân phải của cậu.

“Á” Thiên Dương kêu đau lên một tiếng rồi dùng rựa chém mạnh vào con chim biên dị khiến nó bị chặt đầu mà dừng lại.

May thay nó cũng đã hết đà sống sót nên tấn công của nó không quá mạnh, chẳng mấy chốc Thiên Dương đã nhanh chóng gỡ cái mỏ của nó ra khỏi bắp chân của mình.

Thiên Dương quay đầu lại thì lại không thấy đứa bé lúc nảy đâu, nhìn lại xung quanh cậu phát hiện con chim biến dị một nữa thân đã bị lấy mất. Cậu nghi hoặc không biết nó có thể ăn được không và lo lắng cho vết thương của cậu nhóc nên nhanh chống tìm kiếm vết tích của cậu bé.

Đưa mắt nhìn xung quanh Thiên Dương nhìn thấy vết máu nhỏ giọt xuống đất đang chỉ hướng về phía bắc. Cậu nhìn nhìn lại vết thương của mình rồi nhận mệnh mà lấy ra vài miếng vải băng bó tạm, sau đó nhặt lên nữa con chim biến dị một nửa phần còn lại, từ từ đi về phía bắc.

Đi được một khoảng đường không quá xa, cậu nhìn thấy một căn nhà hoang hai lầu phát ra mùi hương nhi. Thiên Dương không tiền đồ mà nuốt nuốt nước bọt rồi nhẹ nhàng bước đến gần lén nhìn xem.

Qua khung cửa Thiên Dương phát hiện này không phải nhóc vừa nảy đây sao. Chưa kịp ra tiếng chào thì đứa bé đã phát hiện ra cậu và nhanh nhạy cầm lấy dao chỉ về phía Thiên Dương.

“Ai” một bên mạnh miệng nói, một bên cậu nhóc lại dần dần lùi về phía sau với tư thế phòng ngự hết sức rõ ràng.

Thiên Dương lúc này cũng đi ra ngoài khỏi góc khuất mà dần dần bước vào.



Than hỏa nóng bên trên tư tư miếng thịt nướng thơm phức, Thiên Dương và cậu bé đều ngồi xuống mà nhìn chằm chằm miếng thịt.

“Thịt của nó có thể ăn được sao?” Thiên Dương tò mò hỏi hết sức nghi ngờ.

Cậu bé ầm ừ một hồi rồi nói: “Trước kia tôi đã ăn qua.”

“Tên anh là Thiên Dương, tên nhóc là gì?”

“Thanh Quang”

“Tên rất hay” Thiên Dương vừa nói xong lại phát hiện bầu không khí hết sức im lặng và ngại ngùng.

Nhìn vết thương của cậu bé đã được mình băng bó Thiên Dương không biết nói gì nữa mà buộc miệng hỏi: “Ba mẹ nhóc đâu?”

Cậu nhóc không nói gì mà im lặng lấy que củi chọc chọc đám lửa, ánh mắt cậu có chút hồng hồng, ủi khuất mình chằm chắm ánh lửa cháy sáng trước mặt.

Vừa nói ra Thiên Dương liền hối hận, nội tâm giao chiến cồn cào nghĩ [bây giờ là mạt thế a!, nói không chừng ba, mẹ đứa nhỏ đã bảo vệ cậu mà mất đi đâu. Thiên Dương ơi Thiên Dương sao lại có thể nhắc đến nổi đau của người ta thế chứ.]

“Ách, xin lỗi!” Nhận thấy mình lại khiến cho bầu không khí hổng bét thêm, Thiên Dương liền nhanh chóng xin lỗi mà rẽ qua chủ đề khác.

Nhìn lại nữa con chim của mình bị cát đất dính vào lẫn lộn, lại quay sang nhìn miếng thịt đang nướng trước mắt, Thiên Dương liền ngại ngùng hỏi: “Có nước sao?, yên tâm ta sẽ trao đổi với nhóc, không lấy không”

Cậu bé vẻ mặt kỳ lạ mà nhìn liếc qua Thiên Dương một chút rồi đi ra phía ngoài. Thiên Dương thấy vậy cũng đi theo, ra đến phía trước có một hàng rào đổ nát đang có một đám dây leo vây quanh, cậu tò mò mà chăm chú quan sát xung quanh.

Thiên Dương quan sát khi, Thanh Quang cậu nhóc đã dùng dao chặt một quả gì lạ lạ trên dây leo xuống đưa cho cậu.

Thiên Dương có chút bất ngờ mà nhận lấy rồi quan sát trái mà cậu bé đưa.

Chỉ thấy nó to như quả bầu, nhưng lại có màu xanh lam và sọc trắng, ngoài ra còn thoang thoáng đường vân màu xanh lá. Cậu đưa mắt nhìn lấy phía trước, có vô số dây leo bao bọc nơi đây, cùng với rất nhiều quả tương tự có to có nhỏ, ngoài màu xanh lam, một số trái có màu trắng bệt nhỏ hơn, và màu xanh lá với kích thước vừa vừa đan xen hai màu trắng và xanh.

Nhìn lại trên tay quả lạ giống trái bầu này, cùng với xung quanh vô số quả xanh lam với kích thước lớn nhất trong ba loại quả với các màu khác nhau, Thiên Dương nghi ngờ hỏi “này chín sao?”

Thanh Quang gật gật đầu rồi lại lấy dao chặt thêm một quả ôm vào người và đi vào nhà.

Thiên Dương cũng đi vào trong lại thấy cậu bé không giải thích gì mà chặt quả đó ra rồi uống ực ực hai hạ. Uống song cậu bé nhìn lấy Thiên Dương với vẻ mặt như muốn nói [học được sao?]

Thiên Dương có chút chần chờ nhưng trong cổ họng cũng đã khát khô. Cứ tưởng Thiên Dương cậu sẽ lấy ra uống, nhưng cậu lại không uống ngay mà đi về chỗ cũ của mình, đặt quả này xuống đất.

“Cảm ơn, này làm trao đổi!” Thiên Dương lấy từ trong cặp siêu nhân của mình ra hai củ khoai đưa cho cậu nhóc nói.

Cậu bé thấy vậy ánh mắt hơi sáng lên mà cầm lấy hai củ khoai từ tay Thiên Dương. Súc cảm nơi tay cứng cứng, nhận thấy nó vẫn còn sống nên cậu liền bao lại mà cất vào trong long ngực.

Mắt thấy Thiên Dương một hồi vẫn không uống giọt nước nào, Thiên Quang liền cầm lấy quả xanh lam lúc nảy lên uống thêm mấy ngụm.

Thiên Dương bây giờ cũng đã khát khô, và nhận thấy quả kia không nguy hiểm nên cậu cũng lấy một cái dao nhỏ khác từ ba lo ra khoét một lỗ nhỏ mà uống một ngụm từ từ để tránh bị sặc.

Cảm giác như cây hạ hán gặp mưa xuân, thanh mát, ngọt lành khiến cậu không cưỡng lại mà uống một ngụm lớn. Dù muốn uống thêm nữa nhưng cậu cũng rán tiết chế ngừng lại không uống để cơ thể có thể thích ứng từ từ.

===Hết Chương===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.