Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 40: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão - Chương 40 Bị bắt



Thiên Dương và Thanh Quang chưa kịp phản ứng đã bị một khối đất từ nơi nào nhô lên buộc chặt tay chân, một tên cơ bắp đi đến cầm côn gỗ vựng hai người khiến cả hai đều ngất đi.

Ở xa khoảng 1 ngày đường xe chạy Tần Minh và đám người đang lái xe tốc độ lao nhanh tiến về phía trước.

Bên trong xe ngoại trừ Tần Minh đám người còn có hai chị em xong sinh và tên quân sư đã bắt cóc Thiên Dương lúc trước.



Lúc trước khi người chị sử dụng dị năng dịch chuyển ba người đi. Vì để đảm bảo nơi đến là an toàn người chị đã dịch chuyển vào địa điểm lúc trước họ đã nghĩ ngơi để tránh vừa thoát khỏi đầm rồng lại vào hang hổ.

Nhưng không ngờ khi dị năng phát động, vì là tự bạo dị năng một kích nên uy lực của nó rất mạnh cũng như dư âm dao động không gian khá lớn.

Tần Minh cùng đám người bên trong có người là dị năng không gian, đã cảm nhận được điểm khác thường này. Đặc biệt tuyến đường của Tần Minh đám người là lần theo nhóm người bắt cóc lúc trước nên cả nhóm người cứ như vậy lại gặp gỡ.

Thật không biết là may mắn hay bất hạnh, khi ba người vừa chạy ra lại bị Tần Minh nhóm người gặp phải.

Nhưng họ cũng không phải là hoàn toàn xui xẻo. Vì ngoại trừ tên quân sư người bị vết thương nhẹ thì cả hai chị em song sinh cả người đều vết thương chồng chất.

Vừa mới đáp xuống vì không gian ba động cả ba ba đều ngất đi, với vết thương nặng không ngừng chảy máu và mùi hương thơm ngọt của máu tươi thì không tang thi nào có thể cưỡng lại.

May cho ba người là Tần Minh nhóm người tới kịp thời nếu không bọn họ cũng sẽ bị vào tang thi chi khẩu.

Sau khi băng bó và cứu trị tạm thời thì một thời gian sau tên quân sư liền tỉnh.

Biết mình bị bắt bởi nhóm người Rạng Đông căn cứ nhưng hắn ta lại không lộ ra vẻ mặt sợ hãi mà còn thở phào một hơi.

Thực chất hắn chỉ là tên tay yếu chân mềm nhưng được cái đầu óc lại hết sức hảo sử. Lúc trước tham gia bắt cóc đại đội là vì hắn yếu gà không thể không nghe theo. Lần này lại tiếp tục bị Tần Minh nhóm người bắt nhưng ít nhất trong khi hắn còn giá trị sẽ không chết không phải?

Nếu để hắn ốm yếu cộng thương bệnh này ra ngoài sợ sống không quá vài ngày. Đã vậy đến ăn cũng không biết có kiếm được không. Không chết do tang thi hắn còn có thể bị đói chết a.

Nghĩ trong đầu giây lát lợi và hại, hắn liền nhanh trí xin tha, nhận mệnh mà chỉ đường, vì lúc trước là người cầm biểu đồ với thêm đầu óc hảo sử hắn không tốn công gì mà chỉ Tần Minh đám người đi lại con đường trước kia.

__________

Thiên Dương và Thanh Quang không biết bị ngất bao lâu khi tỉnh lại thì cả hai đều phát hiện mình đã bị trói lại và bị đem tới một vị trí khác hết sức xa lạ.

Lần đầu không phải vì tiếng khóc nức nở, cũng không là hình bóng lam lũ khiến Thiên Dương cảm thấy tức tối mà là mùi hương hôi thối hủ bại sặc vào trong mũi khiến Thiên Dương mơ mơ màng màng thanh tỉnh.

Hé hờ mắt và cố gắng lắng nghe mọi thứ xung quanh Thiên Dương phát hiện xung quanh không chỉ mình cậu mà là ô ô áp áp một đám người bị trói chặt bị dồn như hàng hóa mà chất lại một chỗ.

Mùi nước tiểu, đại tiện, mồ hôi, đất cát và máu tươi, cùng mùi hoan hảo dịch nhờn hòa lại khiến Thiên Dương ưa sạch sẽ không nhịn được muốn trào dạ dày mà nôn mửa.

Vẫn may sáng nay cậu chỉ ăn khoai bây giờ đã qua một khoảng thời gian nên trong bụng không có gì có thể phun khiến cậu bớt đi phần nào chặt vật.

Thiên Dương mở mắt to khi phát hiện không có mấy tên hung dữ nào ở gần thì một âm thanh quen thuộc vang lên.

“Tĩnh”

=== Hết Chương ===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.